Sau cơn mưa, Vân Thành vẫn phảng phất chút hơi ẩm trong không khí, làn hơi nước mỏng manh theo gió nhẹ lướt qua, làm ướt làn da trần trụi của những người đi đường.
Nhưng không lâu sau, ánh mặt trời liền rẽ mây mà ló dạng, hong khô cả mặt đất, phủ lên một sắc vàng rực rỡ, ấm áp.
Phí Chấp Diên bước vào căn phòng tối tăm, hiếm hoi ngẩng mí mắt lên, ánh nhìn vô cảm lướt qua không gian trước mặt.
Bên trong, quản gia cùng những người hầu đã đứng chờ sẵn từ lâu.
Tuy nhiên, Phí Chấp Diên chỉ khẽ hạ tay, ra hiệu cho họ rời đi.
Bảy, tám người lập tức lẳng lặng rời khỏi, ai nấy đều cúi đầu, không một ai dám nhìn thẳng vào người đàn ông tuấn mỹ này.
Chỉ trong nháy mắt, căn biệt thự rộng lớn trở nên tĩnh mịch.
Phí Chấp Diên chậm rãi ngả người trên sô pha, nâng cánh tay lên xoa nhẹ huyệt thái dương đang nhức mỏi.
Ngay khi hắn vừa khép mắt, từ trên lầu đột nhiên vang lên tiếng một vật nặng rơi xuống đất.
Phí Chấp Diên mở bừng mắt, đôi con ngươi thoáng hiện lên tia sắc lạnh, đầy vẻ khó chịu.
Lại là những kẻ trốn trong bóng tối, mưu toan ám sát hắn – “những con rệp” đáng ghét ấy.
Phí Chấp Diên khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt.
Hắn từ tốn đeo lại cặp kính gọng vàng, và khi đứng dậy, vẫn có thời gian chỉnh trang lại bộ vest màu xám của mình.
Coi như là chút tôn trọng dành cho kẻ sắp chết trên lầu.
Hắn thong thả bước lên cầu thang, dừng trước cửa phòng nơi phát ra tiếng động, đôi mắt lạnh lùng khẽ hạ xuống. Phí Chấp Diên ấn vào tay nắm và đẩy cửa.
Bên trong phòng ngủ.
Trên tấm thảm màu xám đơn giản, một đứa trẻ nhỏ, trắng trẻo mũm mĩm đang nắm lấy chăn. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, đứa bé liền ngẩng đầu, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn về phía người bước vào.
Khi thấy gương mặt của Phí Chấp Diên, đứa bé vui sướng, líu lo gọi lên:
“Ê a - bá!”
Ba ba, đây là ba của cậu sao!
Chiếc đuôi cá màu xanh lam của đứa trẻ vẫy lên đầy phấn khích. Nhu Nhu, đứa trẻ, cố gắng đứng dậy nhưng lại loạng choạng vì chiếc đuôi cá không nghe lời, và ngã nhào xuống tấm thảm.
May mắn thay, tấm thảm lông mềm mại giúp Nhu Nhu không bị đau, nhưng chiếc đuôi cá vẫn vẫy vui vẻ.
“Bá, bá nha...”
Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của đứa trẻ sáng bừng lên, miệng lắp bắp những tiếng gọi ngô nghê, đôi mắt tròn xoe không rời khỏi người đàn ông trước mặt.
Phí Chấp Diên đứng cách cửa chỉ vài bước, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ nửa người, nửa cá trên sàn, hành động mở cửa của hắn chợt dừng lại.
Hắn đã nghĩ đến rất nhiều kịch bản có thể xảy ra sau cánh cửa này, nhưng tình huống hiện tại vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Một đứa trẻ nhân ngư ?
Phí Chấp Diên lướt qua nhiều biểu cảm khác nhau, cuối cùng khi nhìn thấy đứa trẻ vẫy đuôi, hắn bước tới hai bước.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, Phí Chấp Diên chăm chú nhìn đứa bé, vẻ mặt khó hiểu.
Nhu Nhu nhìn gương mặt gần sát của ba mình, đôi mắt sáng rực lên dưới ánh nắng bên ngoài cửa sổ, phản chiếu màu vàng nhạt như viên hổ phách trong suốt.
“Ngô nha ——”
Cậu bé cười rạng rỡ, hạnh phúc nhìn ba mình.
Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của đứa bé, Phí Chấp Diên định nắm lấy chiếc cổ nhỏ của cậu, nhưng giữa chừng lại dừng lại.
Nhu Nhu không biết rằng ba mình đã có ý định sát hại mình, vẫn tiếp tục cười ngây ngô, hướng về phía Phí Chấp Diên gọi "ô ô nha nha".
Vặn vẹo thân mình, Nhu Nhu bò về phía ba, cuối cùng chạm vào bàn tay của Phí Chấp Diên đang lơ lửng giữa không trung.
Cậu bé cọ xát khuôn mặt mềm mại lên bàn tay của Phí Chấp Diên, rồi giơ cánh tay nhỏ bụ bẫm của mình lên, mở to đôi mắt, mong mỏi được ba ôm.
“Ôm, bá ——”
Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời chờ đợi, ánh lên sự mong chờ lấp lánh.
Phí Chấp Diên dường như không ngờ đứa trẻ này lại hành động như vậy. Hắn cúi đầu, nhất thời không biết phải làm gì.
Mặc dù chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng sự mềm mại ấy vẫn khiến Phí Chấp Diên khó có thể bỏ qua.
Khuôn mặt trắng trẻo của đứa trẻ dường như còn mềm mại hơn cả bông, mang theo hơi ấm tinh tế của trẻ con, như muốn tan chảy trong lòng bàn tay hắn.
Ngón tay của Phí Chấp Diên khẽ rung động, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, hắn muốn lau đi cảm giác này khỏi lòng bàn tay mình.
Chỉ là một đứa trẻ yếu ớt thôi mà…
Phí Chấp Diên cũng không rõ bằng cách nào mà người khác đã tạo ra chiếc đuôi cá thấp kém này, cho rằng như vậy sẽ khiến hắn để tâm hơn.
Thật nực cười!
Phí Chấp Diên đôi mắt trở nên lạnh lùng một lần nữa, che kín bởi vẻ thờ ơ.
Hắn nhẹ đẩy gọng kính, phớt lờ ánh mắt chờ đợi của đứa trẻ và cánh tay nhỏ xíu vươn lên mong mỏi được ôm, rồi đứng dậy hờ hững.
“Bá nha.”
Nhu Nhu nghiêng đầu đầy thắc mắc, không hiểu tại sao ba ba không chịu ôm mình.
“Ôm, nha.”
Cánh tay nhỏ của Nhu Nhu vẫn lơ lửng giữa không trung
Phí Chấp Diên chỉ lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống đứa trẻ nhỏ yếu này, thần sắc vắng lặng
Nhu Nhu khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt tròn trĩnh đầy chờ đợi dần trở nên mờ mịt.
Ngay từ khi có nhận thức, Nhu Nhu đã luôn chìm trong bóng tối.
Hệ thống nói với cậu rằng vì một lý do nào đó, cậu và ba ba bị chia cắt, nhưng ba ba vẫn luôn chờ đợi mình.
Không chỉ vậy, còn có ba người anh trai siêu yêu thương cậu, cũng đang mong chờ Nhu Nhu quay về.
Nhu Nhu đã khát khao được ôm ấp, yêu thương. Cậu đã trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng trong bóng tối, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng, thấy được ba ba mà cậu chỉ thấy qua những tấm ảnh.
Nhưng tại sao ba ba không ôm mình?
Cánh tay nhỏ của Nhu Nhu dần mỏi và tê cứng, cảm giác chua xót tràn ngập.
Đôi môi nhỏ mím lại, cậu không nghĩ rằng tình huống này lại xảy ra. Cánh tay nhỏ từ từ hạ xuống, đôi mắt đen tròn của cậu ngập tràn nước mắt.
Phí Chấp Diên đứng đó, đôi bàn tay vẫn còn cảm nhận chút ấm áp từ đứa trẻ, đôi mắt khẽ hẹp lại, suy tư về mục đích của người đứng sau.
Khi ánh mắt hắn trở lại với đứa trẻ, hắn thấy nhóc con đang mím môi, muốn khóc nhưng lại không dám khóc thành tiếng.
Ngón tay của Phí Chấp Diên khẽ động, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Khóc cái gì?”
Hắn chưa hề làm gì đứa trẻ này.
Vừa nghe thấy tiếng của ba ba, những giọt nước mắt mà Nhu Nhu cố nén lại rơi xuống như những hạt châu bị đứt dây.
“Ô ô, ba…không... ôm... ô ô ——”
Nhu Nhu ngồi bệt xuống đất, nghẹn ngào, tiếng nói vốn đã không rõ nay càng thêm lẫn lộn. Chiếc đuôi cá màu lam rũ xuống đất, héo hắt, không còn chút sinh khí nào so với khi nãy.
Phí Chấp Diên nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt đứa trẻ, lắng nghe tiếng khóc yếu ớt của nhóc con, cơ thể hắn khẽ cứng lại.
Hắn cúi xuống, đặt tay lên đầu Nhu Nhu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Đừng khóc.”
Cho rằng đứa trẻ bị sát khí của mình dọa sợ, Phí Chấp Diên bực bội trong lòng, chỉ có thể cau mày và nói vài lời ngắn gọn.
Nhu Nhu cảm nhận được ba ba vỗ về đầu mình, cậu chậm rãi ngừng khóc, đôi mắt ngấn lệ ngơ ngác nghiêng đầu nhìn.
Có lẽ sợ đứa trẻ sẽ khóc tiếp, Phí Chấp Diên giữ tay mình trên đầu Nhu Nhu lâu hơn một chút.
Phí Chấp Diên cảm thấy mái tóc mềm mại của đứa trẻ dưới tay mình khiến hắn có chút khó chịu. Dù đã cố gắng nhịn, cuối cùn hắn vẫn rút tay về.
“Ba, nha!”
Ánh mắt nghiêng đầu đầy thắc mắc của Nhu Nhu càng làm Phí Chấp Diên thấy không thoải mái. Hắn nhẹ nhàng vuốt tay, lòng bàn tay như vẫn còn cảm giác ngứa ngáy.
Quá mềm yếu, quá dễ vỡ.
Phí Chấp Diên nhắm mắt lại, nghĩ nếu mình chỉ mạnh tay thêm chút nữa, đứa trẻ trước mặt sẽ dễ dàng biến thành một đống thịt mềm nhão.
Khi không còn cảm nhận được bàn tay ba ba trên đầu nữa, Nhu Nhu nâng cánh tay nhỏ, tự sờ đầu mình. Có lẽ vì vừa được ba ba vuốt ve, cậu đột nhiên cảm thấy ấm ức, dù trước đó không hề như vậy.
Trong khoảng thời gian chờ đợi trong bóng tối, cậu không hề cảm thấy ủy khuất. Cả khi không tìm thấy ba ba, cậu cũng không khóc. Nhưng khi được ba ba sờ đầu, Nhu Nhu bỗng cảm thấy muốn khóc.
“Ba, hắc ngô...”
Nhu Nhu ra sức múa tay nói lắp, đôi mắt ướt át long lanh nhìn Phí Chấp Diên, cố gắng kể cho ba ba nghe rằng nơi cậu ở trước đây thật tối tăm.
Nhưng dù vậy, Nhu Nhu chưa bao giờ sợ hãi, vì cậu biết rằng mình sẽ được gặp ba ba. Cậu ngoan ngoãn thu mình trong chiếc khoang truyền tống nhỏ bé, chờ đợi khoảnh khắc này.
Vừa nghĩ đến việc cuối cùng cũng gặp được ba ba, đôi mắt Nhu Nhu lập tức sáng rực lên. Cậu mỉm cười, để lộ hàm răng trắng nhỏ xíu.
Phí Chấp Diên nhìn đứa trẻ không biết đang cười ngây ngô vì điều gì, bỗng dưng sự bực bội trong lòng bỗng tan biến.
“Cười cái gì.”
Phí Chấp Diên hỏi bằng giọng đầy ghét bỏ, rồi bất ngờ đưa tay nhấc bổng Nhu Nhu lên.
Bị xách lên đột ngột mà không có sự chuẩn bị, Nhu Nhu mở to mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên. Nhưng cậu chẳng sợ hãi mà trái lại, hưng phấn vẫy vẫy chiếc đuôi cá của mình, cùng ba ba mặt đối mặt.
“Ba ba”
Cậu giơ cao cái đuôi cá màu lam, tay nhỏ loạn xạ trong không trung, cố gắng muốn lại gần ba.
Phí Chấp Diên thì xách đứa trẻ bằng cổ áo, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Đứa bé khoảng hai tuổi, vừa mới khóc xong, đôi mắt trong suốt, sáng trong, như được rửa sạch, không có chút khói mù nào.
Trên gương mặt tươi cười, mềm mại, Phí Chấp Diên chợt nghĩ đến ánh mặt trời vừa xuất hiện trên không trung.
Đều rực rỡ chói mắt như nhau.
Hệ thống cuối cùng nạp đủ năng lượng, vừa online, thiếu chút nữa đã bị cảnh tượng trước mắt hù chết.
Xảy ra chuyện lớn rồi! Tại sao lại trực tiếp truyền tống đưa Nhu Nhu đến trước mặt đại vai ác như vậy!
Thế này thì xong rồi.
Hệ thống cảm thấy nhịp tim của nó như ngừng đập trong chốc lát.