Phí Chấp Diên cúi mắt nhìn cậu đã uống được một nửa bình sữa, lại thấy trên gương mặt của đứa trẻ hiện lên vẻ nghiêm túc, ngực hắn khẽ động.
Đứa trẻ này nghĩ rằng hắn không có gì để ăn, nên muốn chia sữa cho hắn sao?
Phí Chấp Diên cảm thấy hành động này có phần ngốc nghếch, nhưng cũng hơi buồn cười.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc này, hắn không thể cười nổi, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt ngây thơ, trong sáng của đứa trẻ.
Đôi mắt của Nhu Nhu đặc biệt trong trẻo, giống như một dòng suối trong vắt, sáng rực rỡ.
Lần đầu tiên Phí Chấp Diên nhìn thấy, chính đôi mắt trong trẻo đó của cậu đã khiến hắn mềm lòng và không nỡ xuống tay.
Nếu không phải vì thế, chỉ cần Phí Chấp Diên ra tay nhanh hơn một giây thôi, cổ của đứa bé có lẽ đã bị vặn gãy ngay tại chỗ.
“Muốn cho ta sao?”
Lần này, giọng nói của Phí Chấp Diên thiếu đi vài phần lạnh lùng.
Nhu Nhu mạnh mẽ gật đầu, cổ cố gắng duỗi ra, thấy Phí Chấp Diên không có gì để ăn, liền giơ bình sữa lên và nói:
“Nhu Nhu cho ba nha!”
Dù lời nói có phần lắp bắp và khó khăn, nhưng Phí Chấp Diên vẫn hiểu được ý của đứa bé.
Phí Chấp Diên không có gì để ăn, và đứa bé này muốn chia phần của mình cho hắn.
Phí Chấp Diên nhìn đứa trẻ cố gắng giơ cao bình sữa, ngón tay khẽ giật, rồi cầm lấy bình sữa.
Nhìn một lúc vào bình sữa với những hình đám mây trắng mập mạp, Phí Chấp Diên bỗng nhiên hỏi:
“Nhóc tên là Nhu Nhu?”
Nhu Nhu nghe thấy tên mình, cậu liền nháy mắt, lộ ra vẻ vui mừng, cười khanh khách hướng về ba mình.
“Ba ơi ——”
Nụ cười của Nhu Nhu luôn hiền lành, mỗi khi cậu nhóc cuời, đôi mắt liền sáng lấp lánh, như có những vì sao nhỏ lấp lánh trong đôi mắt, rực rỡ vô cùng.
Phí Chấp Diên nhìn cậu một lúc lâu, sau đó khẽ cười, rồi đưa bình sữa lại cho Nhu Nhu.
“Ta không thích uống sữa, ngọt quá.”
Nhu Nhu ôm bình sữa, vẻ mặt ngốc nghếch, đầu nhỏ nghiêng qua một chút, rồi mới hiểu được ý của ba.
Thật sự có người không thích uống sữa ngọt sao? Đôi mắt Nhu Nhu hiện lên chút bối rối.
Cậu cúi đầu, mút một ngụm, hương vị ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa khắp miệng.
Vẫn ngọt như trước, Nhu Nhu nghĩ thầm.
Có lẽ người lớn đều kỳ quặc như vậy.
Phí Chấp Diên chống cằm, nhìn Nhu Nhu ôm bình sữa, uống rất ngon lành, khóe miệng khẽ cong lên.
Thật dễ chăm sóc.
Đầu bếp bưng một cái mâm ra, thấy cảnh tượng ấm áp như vậy.
Xem ra Phí tiên sinh không còn giận nữa.
Cũng đúng, đầu bếp nghĩ, đứa bé này trắng trẻo đáng yêu thế kia, ai mà giận nổi?
Đặt mâm đồ ăn xuống, đầu bếp cười nói: “Phí tiên sinh, tôi đã chuẩn bị súp ngô và bánh bao nhỏ cho cậu chủ nhỏ.”
Phí Chấp Diên nhìn dĩa đồ ăn, chân mày cau lại.
“Nó mới hai tuổi, có thể ăn mấy thứ này sao?”
Phí Chấp Diên nhìn Nhu Nhu ngồi trên chiếc ghế to đang hô hô uống sữa, ánh mắt không rõ liếc sang đầu bếp một cái.
Đầu bếp cảm thấy hơi buồn cười, giải thích với Phí Chấp Diên về chế độ ăn cho trẻ hai tuổi:
“Thưa ngài, trẻ hai tuổi đã có thể ăn các món nhẹ nhàng, mềm mại rồi. Chỉ uống sữa thì không đủ dinh dưỡng, và bé cũng dễ đói hơn.”
Phí Chấp Diên vẫn nhíu mày, nhưng đầu bếp là người chuyên nghiệp, nên hắn cũng gật đầu đồng ý:
"Tôi đã biết "
Nhu Nhu không nghe thấy đầu bếp nói gì, ánh mắt nhỏ của cậu đã sớm dừng lại trên đĩa bánh bao trên bàn.
Mùi hương thơm phức của bánh bao làm Nhu Nhu vô thức hít hít mũi, hương thịt bên trong thoang thoảng như một tiểu yêu tinh mê hoặc, khiến cậu há to miệng, chảy ra một dòng nước miếng lấp lánh.
Nuốt nước miếng một cái, Nhu Nhu duỗi cánh tay nhỏ ra, cố gắng với lấy bánh bao.
Cái bàn cao hơn Nhu Nhu nửa cái đầu, cậu rướn tay nhỏ lên, mò mẫm trên bàn, cuối cùng cũng chạm vào được dĩa banh bao. Giống như một chú chuột hamster giấu đồ ăn, Nhu Nhu liền kéo cả đĩa bánh bao xuống, ôm vào lòng.
Phí Chấp Diên vừa mới nói chuyện xong với đầu bếp, quay đầu lại liền thấy Nhu Nhu ôm trọn đĩa bánh bao, há miệng thật to, cắn một phát mà đã ăn hết hơn nửa cái.
Phí Chấp Diên nheo mắt, rút cái đĩa từ tay Nhu Nhu ra, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu.
“Sao tiểu gia hỏa này một lúc có thể ăn nhiều như vậy? Không sợ làm nghẹn chết bản thân sao?”
Hành động của Phí Chấp Diên thoáng có chút lúng túng, hắn nhéo má Nhu Nhu nhưng chẳng thể giúp cậu nuốt trôi đi được.
Đầu bếp nhìn thấy một Phí tiên sinh luôn cẩn thận, điềm tĩnh nay lại luống cuống vì con như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy gần gũi hơn nhiều.
“Không sao đâu, Phí tiên sinh, bánh bao rất nhỏ cũng được tôi hấp rất mềm, sẽ không có việc gì.”
Nghe giọng điệu chắc chắn của đầu bếp, Phí Chấp Diên mới thả Nhu Nhu ra, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình.
Nhu Nhu vừa được thả ra, cái miệng nhỏ đã không chờ được liền tiếp tục nhai bánh bao thơm ngon, mắt sáng rực, ăn ngon đến nỗi chân nhỏ cũng nhảy loạn.
Phí Chấp Diên nhéo nhéo giữa mày, định bảo Nhu Nhu ăn từ từ thì thấy quản gia dẫn một phụ nữ đến.
“Tiên sinh, đây là dì Ngô, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm bảo mẫu, ngài thấy thế nào?”
Nghe quản gia nói, dì không khỏi lo lắng tiến thêm một bước.
Dì Ngô nhìn ông chủ tuấn mỹ trước mặt, trái tim không khỏi lo lắng đập nhanh.
Trước đây, khi dì xem tin tức trên TV đã thấy qua Phí Chấp Diên —Chủ tịch của Hội nghị Vân Châu, bà nghĩ như thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới thế nhưng sẽ có một ngày bà gặp được người thật ngay trước mặt.
Hơn nữa, bản thân bà cũng muốn làm việc tại đây, nghĩ đến đó, dì Ngô lại cảm thấy tim mình lại đập mạnh hơn lúc nãy, sợ chính mình biểu hiện không tốt.
“Trước tiên cứ lưu lại thử xem.”
Phí Chấp Diên liếc qua dì Ngô nhìn một vòng, thấy thời gian không còn sớm, quyết định dứt khoát.
Mọi người xung quanh nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia lấy áo khoác cho Phí Chấp Diên, đứng bên cạnh chờ: “Tiên sinh, xe đã đậu bên ngoài.”
Phí Chấp Diên gật đầu, nhìn Nhu Nhu còn đang vui vẻ ăn bánh bao, hiếm khi dặn dò một tiếng nói với dì Ngô:
“Chiếu cố Nhu Nhu cho tốt.”
Dì Ngô vội gật đầu, nhìn theo Phí tiên sinh rời đi.
Nghe tiếng xe khởi động rời đi bên ngoài, dì Ngô mới khẽ nói:
“Phí tiên sinh nhìn thật giống lúc trên TV, đều kì lạ và thần bí."
Đầu bếp vui vẻ gật đầu: “Phí tiên sinh là nhân vật lớn, mỗi ngày đều phải giao tiếp với các chủ tịch của các châu khác, nên khí thế rất mạnh. Nhưng gia đình tiên sinh thì rất tốt, dì ở mấy ngày thi sẽ biết thôi.”
Dì Ngô cười nhẹ, quay đầu nhìn Nhu Nhu vẫn đang ăn bánh bao, ánh mắt không khỏi có thêm phần yêu thương.
Dì làm bảo mẫu nhiều năm như vậy, chưa từng thấy một tiểu bảo bối xinh đẹp như thế.
Nhu Nhu ăn ngon miệng, không hề kêu ca.
Hạnh phúc nuốt bánh bao, Nhu Nhu nhìn bàn tay trống rỗng rồi buông ra:
“Nha, hết rồi!”
Ăn no, Nhu Nhu liếm môi, định quay đầu tìm ba ba nhưng nhìn lại trong phòng khách chỉ còn lại cậu và một người phụ nữ.
Ba ba đâu? Nhu Nhu nghiêng đầu tìm kiếm.
Tìm mãi mà không thấy ba ba, trong lòng bắt đầu lo lắng.
“Nha nha!”
Nhu Nhu xoay người, định nhảy xuống ghế để đi tìm ba ba.
Thấy Nhu Nhu làm động tác nguy hiểm,dì Ngô vội vàng tiến lại ôm lấy cậu, đặt xuống sô pha bên cạnh.
Tuy dì Ngô là người xa lạ, nhưng ánh mắt của dì lại hiền hòa, trên người toát lên hương vị sạch sẽ dễ chịu. Nhu Nhu được bà ôm vào lòng, cũng không hề phản kháng nhiều.
Dì Ngô thấy đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tuy trong mắt có hơi nước nhưng không hề khóc lóc ầm ĩ, chỉ lộ vẻ bất an. Trong lòng ngay lập tức mềm như bông.
Trẻ con ngoan ngoãn, tính tình hiền lành thật dễ khiến người khác yêu thương, dì Ngô nghĩ thầm.
Trẻ hai, ba tuổi thường rất thích gần gũi, không rời xa cha mẹ. Nhưng bọn trẻ cũng đã bắt đầu hiểu rằng, chỉ cần giao tiếp tốt, chúng sẽ không hoàn toàn ngốc nghếch.
Nhu Nhu ngồi trên sô pha, nghe dì Ngô nói với giọng điệu nhẹ nhàng, dần dần đôi mắt nhỏ của cậu bình tĩnh lại.
“Bá, vội, vội nha?”
Dì Ngô gật đầu: “Đúng rồi, Phí tiên sinh phải đi công tác.”
Trong lòng Nhu Nhu hiểu rõ, nhưng vẫn như cũ cảm thấy đau lòng.
Cậu chu chu cái miệng, hít mũi một chút, mãi sau mới gật đầu nhỏ.
Lúc trước, cậu được xem một bộ hoạt hình, chú heo ba cũng phải vất vả làm việc mỗi ngày, kiếm tiền để nuôi heo con.
Nhưng đây mới là lần đầu tiên Nhu Nhu tìm thấy ba ba.
Mắt Nhu Nhu ươn ướt, nhưng ba ba không ở bên, cậu chỉ có thể vươn tay nhỏ, khổ sở tự lau nước mắt.
Dì Ngô thấy Nhu Nhu với đôi mắt đỏ hoe, không đành lòng, nghĩ một lát rồi xoay người mở phim hoạt hình mới nhất, cố gắng kéo sự chú ý của cậu đi.
Quả nhiên, TV vừa mở ra, Nhu Nhu lập tức bị những màu sắc rực rỡ của phim hoạt hình cuốn hút, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn chiếc xe lửa trong hình.
Hệ thống lúc trước cũng phổ cập cho Nhu Nhu phim hoạt hình, nhưng lúc ấy năng lượng không còn nhiều, còn phải tiết kiệm cho những chuyến đi quan trọng, nên cơ hội phát phim rất hạn chế.
Nhu Nhu hiểu một chút kiến thức từ phim hoạt hình.
Giờ phút này, khi nhìn chiếc xe lửa biến hình trên TV, đôi mắt cậu sáng lên, miệng nhỏ không tự giác mà oa một tiếng.
Chiếc xe lửa biết biến hình thật là lợi hại!
Dì Ngô nhìn khuôn mặt nghiêm túc và trắng nõn của Nhu Nhu, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Đứa trẻ này cũng thật dễ dỗ.”
Khi thấy đầu bếp từ bếp đi ra, dì Ngô không nhịn được nói.
Đầu bếp xoa bụng mập của mình, cười lớn nói
"Nhưng nói chuyện hơi chậm, đi lại cũng không vững.”
Dì Ngô nghĩ, hai tuổi ở trẻ con đã có thể nói được một số câu ngắn để biểu đạt suy nghĩ, cũng nên biết chạy nhảy.
Đầu bếp cười một tiếng: “Cái này không sao, từ từ học là được. Tôi hồi nhỏ cũng vậy, ba tuổi mới biết nói rõ.”
Dì Ngô chỉ đơn thuần tò mò, nghe vậy cũng cười gật đầu, rồi lại ngồi cạnh Nhu Nhu xem phim hoạt hình.
Khi Nhu Nhu đang đắm chìm vào phim, bỗng trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống:
“Nhu Nhu, tối qua tôi đã vất vả tích lũy năng lượng nhưng không giờ lại không thấy đâu!”
Nhu Nhu che đầu nhỏ lại, thở dài một tiếng, làm cho hệ thống yên tĩnh: “Sáu sáu, xem, nha!”
Muốn xem phim hoạt hình mà, nên sáu sáu hãy im lặng một chút.
006 cũng chú ý đến phim hoạt hình trên TV, lúc này đang phát một phần rất hấp dẫn, nó bị thu hút và tò mò nhìn theo Nhu Nhu.
Khi chiếc xe lửa biến hình giúp đỡ những người bạn nhỏ, tập phim kết thúc, 006 mới hoàn hồn, chậm rãi hỏi:
“Đúng rồi, Nhu Nhu, năng lượng của tôi đâu? Còn nữa, sao đuôi cá của cậu lại biến thành hai chân rồi?"