Ánh nắng chiều được họa lên bầu trời như những nét vẽ tùy hứng, sắc đỏ cam hòa quyện với màu xanh biển, tạo thành một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp và rực rỡ.
Bên trong căn phòng.
Những tia nắng ráng chiều ấm áp lọt qua cửa sổ lớn sát đất, thêm vào không gian lạnh lẽo một chút sắc màu dịu dàng.
Phí Chấp Diên đứng lặng lẽ bên ngoài cửa phòng bếp dưới lầu, mắt nhìn xuống, chờ đợi trong im lặng.
Người đầu bếp mở nắp hộp sữa bột, trong lòng bất giác có chút thắc mắc.
Phí tiên sinh sao lại đột ngột yêu cầu pha sữa bột thế này?
Trong nhà dường như đâu có đứa trẻ nhỏ nào đặc biệt đâu nhỉ?
Ông suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi: “Tiên sinh, có cần đổ sữa vào bình không?”
Phí Chấp Diên ngước mắt, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cứ đổ vào đi.”
Một đứa bé hai tuổi có lẽ nên dùng bình sữa… phải không?
Phí Chấp Diên cũng không rõ lắm, vì hắn chưa từng chăm sóc một đứa trẻ nào, chứ đừng nói tới việc chú ý trẻ con cần ăn uống ra sao.
Khi cầm bình sữa lên lầu, Phí Chấp Diên vẫn đang suy nghĩ, việc chăm sóc một đứa trẻ thật tốn nhiều tâm sức.
Cửa phòng ngủ được đẩy ra, Nhu Nhu trên giường với cái đuôi nhỏ xinh lập tức quay đầu lại.
“Ba nha ——”
Nhu Nhu vui vẻ bò về phía Phí Chấp Diên, nhưng vừa mới duỗi tay ra thì đã bị nhét vào lòng bàn tay một cái bình sữa nhỏ.
"Uống đi." Phí Chấp Diên vắt chân dài, ngồi trên ghế sofa nói.
“Nha?”
Nhu Nhu, chưa bao giờ uống sữa, ôm bình sữa, nghiêng đầu ngơ ngác.
Trong mấy năm ở khoang truyền tống, để duy trì các chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, hệ thống luôn cung cấp cho Nhu Nhu dung dịch dinh dưỡng.
Mặc dù dung dịch này không có hương vị gì, nhưng một lần uống có thể đủ cho một đến hai tháng, rất thích hợp để sử dụng trong các chuyến đi dài.
Hệ thống thậm chí còn lo Nhu Nhu không đủ dinh dưỡng, nên thường xuyên lén thêm lượng cho cậu.
Dù chưa bao giờ thấy bình sữa, nhưng việc uống sữa thì không cần phải dạy, Nhu Nhu rất nhanh đã tự biết cách, ôm bình sữa nhỏ hút một ngụm.
Vừa cảm nhận hương vị thơm ngọt của sữa trong miệng, “biu” một tiếng, đôi mắt của Nhu Nhu lập tức mở to tròn xoe.
Cậu trừng mắt ngạc nhiên, như không thể tin rằng trên đời này lại có một thứ ngon như vậy để uống.
“Ngon quá --"
Nhu Nhu tỉnh lại, hai tay ôm bình sữa, hưng phấn lắc lắc về phía ba ba.
Phí Chấp Diên nhìn thấy biểu cảm vui sướng như ngốc nghếch của Nhu Nhu, khoanh tay lại và cười khẩy một tiếng.
Trước đây cuộc sống của đứa bé này thảm đến mức nào mà giờ lại có thể vui mừng đến thế chỉ vì một bình sữa?
Nhu Nhu cắn núm vú cao su, cái miệng nhỏ phồng lên, ra sức hút sữa, chỉ một hơi đã uống hết hơn nửa bình.
Chỉ trong vài cái chớp mắt, bình sữa đã cạn sạch, không còn một giọt.
Nhu Nhu không hút được sữa nữa, lúc này mới cúi đầu, cầm bình sữa lắc lắc vài lần.
“Ba, nha nha...”
Vẫn chưa biết nói rõ ràng, Nhu Nhu lại bắt đầu bập bẹ tiếng của em bé, sợ ba ba không hiểu mình nói gì, cậu bé còn giơ cao cái bình sữa trống trơn lên cho ba ba xem.
Phí Chấp Diên xoa trán một cái, chỉ còn cách xuống bếp pha sữa cho Nhu Nhu thêm lần nữa.
Nếu không phải vì đứa trẻ này có cái đuôi cá không tiện mang ra ngoài, Phí Chấp Diên đã nghĩ đến việc giao nhóc con này cho đầu bếp trông nom rồi.
Thật là tốn quá nhiều sữa bột mà.
Liên tiếp uống hết ba bình sữa, Nhu Nhu cảm thấy bụng nhỏ của mình căng lên, đánh một tiếng ợ nhỏ đầy mùi vị sữa, rồi mới dừng lại việc ăn uống.
Ngoài cửa sổ, cuối cùng một tia sáng lấp lánh bị che khuất bởi màu đen, những chiếc đèn đường ở biệt thự bên ngoài lần lượt sáng lên.
Phí Chấp Diên rửa mặt xong, thấy trên giường Nhu Nhu đang lăn qua lăn lại, ôm lấy cái đuôi của mình và cười ngây ngô. Hắn tiến lại, bế Nhu Nhu lên và đưa vào một phòng ngủ khác.
Nhu Nhu vẫn chưa biết mình sắp bị ba ba tiễn đi, sau khi ăn uống no nê, cậu còn tràn đầy năng lượng, vui vẻ vung vẩy đuôi cá nhỏ.
“Bá ——”
Phí Chấp Diên bế nhóc con đến phòng bên cạnh, đẩy cửa ra và đặt cậu lên giường.
“Ngủ.”
Nhu Nhu tuy rằng không thể nói, nhưng có thể nghe hiểu không ít từ ngữ, biết rằng ba ba muốn mình ngủ, nên một lòng phải làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại.
Chỉ có điều đuôi cá của cậu vẫn thường xuyên đong đưa một chút, bán đứng cậu rằng vẫn chưa ngủ.
Phí Chấp Diên nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, bước chân có hơi chững lại, nhưng vẫn xoay người rời đi.
Nhu Nhu nghe thấy tiếng đóng cửa, cảm giác như có điều gì không đúng, liền lén mở mắt ra.
Ánh đèn treo trên đầu phát ra ánh sáng dịu dàng, trong phòng lại trống rỗng.
Nhu Nhu trong ánh mắt mơ màng, cậu thử gọi hai tiếng ba ba: “Bá ——”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Nhu Nhu ôm lấy đuôi cá của mình, môi mấp máy, đôi mắt nhỏ dần dần ánh lên sự bất an.
006 thì lại rất vui vẻ: "Cuối cùng đại vai ác cũng đi rồi!”
Đêm nay cuối cùng có thể yên ổn ngủ một giấc.
Tuy rằng không rõ vì sao Phí Chấp Diên không có ra tay với Nhu Nhu, nhưng nhân vật nguy hiểm như Phí Chấp Diên, tự nhiên là nên tránh xa càng tốt!
Chờ đến sáng mai, khi nó tích lũy đủ năng lượng, bọn họ có thể rời khỏi nơi này, đi sống trong biển cả!
Nhu Nhu nghe thấy 006 nói, hốc mắt bỗng tràn ngập nước mắt.
“Không nha, ba ba, hu”
Nhu Nhu thật vất vả mới tìm được ba ba, muốn cùng ba ba ngủ chung.
Cậu vừa khóc vừa bò về phía cửa tìm ba ba.
Một bức tường ngăn cách.
Phí Chấp Diên cầm điện thoại, chỉ thị cho một người ở nơi khác, Phí Hàn, tìm hiểu về địa điểm phòng thí nghiệm sinh vật.
Đặc biệt là về việc chế tạo nhân ngư.
Phí Chấp Diên làm Chủ tịch Hội nghị Vân Châu, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, trong tối ngoài sáng đã đắc tội không ít người, có thể nói là gây thù chuốc oán vô số.
Hơn nữa, gần đây hắn vừa mới xác nhập khu vực Đảo Châu Gia Nhiên, khiến cho dư luận toàn cầu dậy sóng. Chủ tịch Hội nghị Bạch Châu còn công khai tuyên bố rằng ông ta không thừa nhận khu vực Gia Nhiên thuộc về Vân Châu.
Tuy nhiên, Phí Chấp Diên luôn không để ý đến lời nói của lão già đó, việc mở rộng lãnh thổ không hề có dấu hiệu thu liễm, ngược lại còn tấn công mạnh mẽ hơn.
Trong bốn châu trên toàn cầu, hiện giờ đã có một nửa bị Phí Chấp Diên nắm trong tay.
Dù cho những người phản đối liên tục âm thầm ám sát và đánh lén, nhưng đối với Phí Chấp Diên mà nói, đó chỉ là một đám người tự tìm cái chết mà thôi.
Ở đầu dây điện thoại.
Nghe thấy phụ thân nói, Phí Hàn hơi sửng sốt, rồi gật đầu đồng ý.
“Con đã biết, bên Bạch Châu lại đang làm gì vậy?”
Phí Chấp Diên nghĩ đến hình ảnh của tiểu nhân ngư mềm mại bên cạnh, nét mặt lạnh lùng của hắn bỗng chốc dịu lại một chút:
“Không có gì, chỉ là họ tặng cho ta một món quà nhỏ, rất thú vị.”
Kết hợp với những gì đã nói trước đó, Phí Hàn không cần phải tưởng tượng cũng có thể đoán được, cái “món quà nhỏ” kia hẳn chính là nhân ngư.
Trên thế giới này thật sự còn có phòng thí nghiệm có thể chế tạo ra nhân ngư ?
Phí Hàn từ trước đến nay luôn lạnh nhạt, nhưng giờ trong mắt hắn đầy sự tìm tòi nghiên cứu.
Phí Chấp Diên đã đơn giản giải thích sự tình, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì bên tai lại vang lên tiếng khóc nức nở của tiểu hài tử.
Ở đầu dây bên kia, Phí Hàn cũng nghe thấy âm thanh này, mày hắn bất giác nhíu lại.
“Chỉ cần như vậy, con hãy làm điều tra thực nghiệm này cho tốt.”
Phí Chấp Diên cúp điện thoại, chuẩn bị đi về phía mép giường ngủ.
Nhưng nghe thấy tiếng khóc càng thêm ủy khuất từ bên cạnh, hắn dừng bước một chút, cuối cùng vẫn quyết định bước ra ngoài.
Trong phòng ngủ khác.
Nhu Nhu không thể đứng thẳng vì đuôi cá, không mở cửa ra được, chỉ có thể lau nước mắt ngồi trước cửa, khóc lóc gọi ba ba.
006 muốn khuyên Nhu Nhu, nhưng đối với một đứa trẻ, cha mẹ là người thân cận nhất, 006 không đành lòng bôi đen Phí Chấp Diên trước mặt Nhu Nhu, chỉ có thể âm thầm sốt ruột.
Khi Nhu Nhu sắp khóc đến kiệt sức, cánh cửa từ từ mở ra.
Phí Chấp Diên đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng húp như hạch đào của tiểu hài tử, có chút trầm mặc.
“Khóc cái gì? Sao lại không ngoan ngoãn ngủ cho ngon đi?”
Khi Nhu Nhu nhìn thấy ba ba xuất hiện, thực sự uất ức muốn khóc tiếp một trận nữa , cánh tay nhỏ vội vàng nâng lên, muốn ba ba ôm cậu một cái.
Phí Chấp Diên không thích gần gũi với người khác, đặc biệt là khi có tiếp xúc thân thể, điều này khiến hắn cảm thấy không thoải mái và chán ghét.
Trước đây, hắn đã từ chối rất nhiều lần việc ôm tiểu hài tử.
Nhưng lúc này, ánh mắt của tiểu nhân ngư chỉ toàn là sợ hãi, nước mắt lại trào ra, gần như sắp tràn ra khỏi phòng ngủ.
Đôi mắt vốn dĩ trong sáng của cậu giờ đây bị một lớp xám xịt của nỗi khổ sở bao trùm, khiến Phí Chấp Diên cảm thấy hơi bực bội.
Ở cửa phòng, Phí Chấp Diên và Nhu Nhu giằng co, đứng im lặng một hồi lâu.
Khi 006 nghĩ rằng đối phương sẽ vô tình rời đi, không ngờ Phí Chấp Diên lại thật sự ngồi xổm xuống, dùng cánh tay nhẹ nhàng ôm Nhu Nhu lên.
006 cảm thấy nó chắc chắn đã nhìn nhầm, hoảng hốt đến mức suýt nữa rớt mạng.
Nhu Nhu chu môi, mông nhỏ ngồi trên cánh tay Phí Chấp Diên, ngực vì khóc quá mà thở hổn hển.
“Ba, không, không……”
Kêu "Không" mãi một lúc lâu, Nhu Nhu mới thở một hơi, rồi tiếp tục bập bẹ nỉ non như muốn tuôn hết sự ủy khuất của chính cậu.
Phí Chấp Diên nửa người ẩn trong bóng tối, lặng lẽ lắng nghe.
Cuối cùng, khi Nhu Nhu nói xong những gì mình muốn nói với ba ba, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dần dần khôi phục lại, tay nhỏ nắm chặt lấy áo của Phí Chấp Diên, như thể sợ ba ba sẽ không thấy mình.
Phí Chấp Diên nghe tiểu hài tử cuối cùng cũng nói xong, khẽ giật giật chân, ôm tiểu hài tử trở về phòng.
“Nhóc nên ngủ.”
Khi thấy ba ba lại muốn thả mình trở lại giường, Nhu Nhu giãy giụa mạnh mẽ, còn nhỏ thanh nức nở, chóp mũi lại trở nên hồng hồng.
“Không nha, ba!”
Quần áo trên ngực Phí Chấp Diên đều bị Nhu Nhu nắm đến mức nhăn nhúm, chiếc đuôi ngắn của cậu bé cứ ngoe nguẩy không ngừng, nhất quyết không chịu lên giường.
Lần đầu tiên Phí Chấp Diên mới cảm nhận được sự “khó nhằn” của một đứa trẻ. Cậu nhóc cứ như một chiếc bánh bao dính nhân đậu đỏ, bám chặt lấy người hắn, làm sao cũng không rời ra.
Sau một ngày dài mệt mỏi, Phí Chấp Diên bắt đầu cảm thấy kiệt sức.
Hắn nhìn bộ quần áo trên ngực mình đã bị kéo nhăn, rồi lại nhìn xuống cục bánh bao nhỏ đang mếu máo, cuối cùng chỉ biết nhắm mắt thở dài một hơi.
“Thôi, ngủ đi”
Phí Chấp Diên thỏa hiệ, bước chân vững chắc đi tới giường mang Nhu Nhu nằm xuống, đưa một tay gỡ kính xuống, dựa vào gối đầu xoa trán.
Nhu Nhu nằm trên giường, dùng sức hướng vào lòng Phí Chấp Diên, nước mũi nước mắt đều cọ vào áo ba ba.
Đôi mắt nhỏ của cậu vẫn hồng hồng, trông rất giống như đang chịu đựng một nỗi ủy khuất lớn.
Sau một hồi náo loạn, Nhu Nhu đã không còn sức lực, không lâu sau đã ngủ say trong lòng ba ba.
Phí Chấp Diên dựa vào gối, nghĩ về sự việc, bên tai vang lên tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Nhu Nhu, cùng với mùi sữa ngọt ngào thoang thoảng, hắn không tự giác cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cúi đầu nhìn tiểu thiên sứ Nhu Nhu đang ngủ say, Phí Chấp Diên thầm nghĩ, khi ngủ thì ngoan ngoãn như vậy, sao khi tỉnh lại lại làm ầm ĩ như thế?
Quả thật là một sản phẩm thí nghiệm, không hề có chút hoang dã hay hung tàn nào của nhân ngư.
Ý thức dần dần mờ đi, vốn định chờ Nhu Nhu ngủ say rồi rời đi, Phí Chấp Diên cũng nhắm mắt lại và ngủ.
--
Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng ngủ, mang đến cảm giác ấm áp trên sàn gỗ.
Phí Chấp Diên chưa tỉnh dậy, nhưng đã nghe thấy tiếng Nhu Nhu gọi ba ba, kèm theo những tiếng cười khanh khách.
Hắn cau mày, mở mắt ra, và ngay lập tức thấy khuôn mặt Nhu Nhu ở rất gần.
Đôi mi của nhóc nhân ngư dài và cong, giống như những chiếc bàn chải nhỏ, đang nhấp nhô ở mí mắt.
Nhu Nhu với khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại dán sát vào Phí Chấp Diên, khiến hắn cảm thấy như có lông chim nhẹ nhàng chạm vào, ngứa ngáy không thể chịu nổi.
Phí Chấp Diên không ngờ mình lại ngủ say đến vậy, nhíu mày, đưa tay đẩy nhẹ tiểu gia hỏa ra.
Nhu Nhu nhìn thấy ba ba tỉnh dậy, vui vẻ đến mức đôi mắt nhỏ cũng sáng bừng lên, vội vã giơ đôi chân nhỏ của mình lên.
“Ba, chân nè!”
Phí Chấp Diên xoa mũi, nhìn theo hướng ngón tay mũm mĩm của cậu bé…
Đôi đuôi cá tuyệt đẹp như màu trời xanh của Nhu Nhu đã biến thành một đôi chân trắng nõn nà.