Nhu Nhu bị xách giữa không trung, không hề sợ hãi, trái lại còn cố gắng vùng vẫy cái đuôi ngắn ngủn của mình.
Cái đuôi cá mềm mại, không có xương, có thể uốn nắn thành đủ hình dạng.
“Bá! Nha ——”
Phí Chấp Diên một tay gần như không thể giữ được nhóc con đang làm ầm ĩ, đành phải tạm thời đặt cậu xuống giường.
Nhìn cái đuôi của Nhu Nhu cong thành 90 độ, dùng đôi tay mập mạp ôm chặt cái đuôi, khuôn mặt nhỏ với đôi mắt sáng long lanh nhìn mình, Phí Chấp Diên không khỏi nhướng mày.
Cái đuôi này… Nhìn thì ngắn, nhưng thật ra rất mềm mại.
Phí Chấp Diên khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, định nâng lên một chút.
Hệ thống 006, trong lúc khó khăn xử lý mã loạn của nó, đang chuẩn bị nhanh chóng chuyển Nhu Nhu đến nơi khác. Đột nhiên, thấy đại vai ác giơ tay lên.
Không!!
Hệ thống sợ tới mức suýt nữa đã quên cả cơ hội, vội vàng lấy ra hơn phân nửa năng lượng trong kho để bảo vệ Nhu Nhu nhỏ bé đang nằm trên giường.
Là đại vai ác hàng đầu, năng lực của Phí Chấp Diên có thể nói là cực kỳ khủng bố. Trong khi đó, năng lượng của nó chỉ như châu chấu đá xe.
Trong nháy mắt, chip nhớ của 006 hiện lên vô số hình ảnh của Nhu Nhu.
Trong suốt những năm tháng truyền tống Nhu Nhu, họ đã cùng nhau trải qua vô số khoảnh khắc tuyệt vời.
Hệ thống 006 gần như đã rối loạn dữ liệu vì đau buồn.
Kết quả, chưa kịp để 006 tái sinh năng lượng, nó đã thấy Phí Chấp Diên giơ tay lên…
Chọc vào cái đuôi của Nhu Nhu.
Hả?!
006 hoảng hốt, cảm thấy như nó bị hoa mắt thì phải.
Năng lượng đã tập trung cũng “Bang” một tiếng, tan biến sạch sẽ.
Sau một lúc im lặng, 006 mới nhớ ra rằng nó căn bản không có đôi mắt, vậy thì sao có thể nhìn lầm được?
Vậy… Cái gì đây?
Vai ác lại không trực tiếp ra tay tiêu diệt Nhu Nhu sao?
006 cảm thấy nghi hoặc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Phí Chấp Diên hoàn toàn không biết 006 vừa trải qua một chuỗi sự kiện kinh tâm động phách như thế nào, hắn chỉ đơn thuần tò mò…
Cái đuôi cá của nhóc con này sao lại béo như vậy?
Ngón tay chọc vào lớp vảy màu lam, điều khiến Phí Chấp Diên kinh ngạc là, những vảy vốn lạnh lẽo cứng cáp lại mềm mại như bột, bị đè xuống một cách dễ dàng.
Cảm giác này…
Thật kỳ quái.
Phí Chấp Diên đã từng gặp những cá thể cùng loài, những tiểu nhân ngư đó hầu như vừa mới sinh ra đã có lớp vảy cứng như đá, đuôi cá mạnh mẽ, có thể nhẹ nhàng đánh gãy xương sườn của người khác.
Thế nhưng nhóc con nhân ngư này, vảy sao lại mềm mại như lụa vậy?
Không chỉ không sắc bén, mà khi chọc vào còn hơi bị lún xuống, thậm chí vảy còn mang theo nhiệt độ ấm áp từ cơ thể.
Hoàn toàn không giống một nhân ngư.
Phí Chấp Diên mơ hồ có ý định nghiên cứu lớp vảy này một chút.
Có lẽ... là vì nhóc con này không phải là nhân ngư bình thường?
Bị chọc ngứa, Nhu Nhu buông lỏng cái đuôi, cười khanh khách ngã xuống giường.
Cảm thấy thật vui, Nhu Nhu cũng đưa tay nhỏ bé chọc vào cái đuôi của mình.
“Đuôi, nha!”
Nhu Nhu ánh mắt sáng lấp lánh, cái đuôi màu lam mềm mại như lụa quơ quơ, mang đến cho Phí Chấp Diên cảm giác quen thuộc về nhân ngư.
Phí Chấp Diên không thể không chăm chú nhìn.
Hắn có thể xác định, tiểu nhân ngư này tuyệt đối không phải là tự nhiên sinh ra.
Phí Chấp Diên đã tận mắt chứng kiến toàn bộ tộc nhân của mình tử vong.
Ngoài hắn ra, trên thế giới này sẽ không có bất kỳ nhân ngư nào tự nhiên tồn tại.
Trong lòng, Phí Chấp Diên đang đánh giá nhóc con như một “đối tượng nghiên cứu khoa học”, nhưng đáy lòng hắn lại hơi thu liễm sát tâm.
Có khả năng làm ra nhân ngư trong phòng thí nghiệm…
Phí Chấp Diên cong môi, cảm thấy hứng thú.
Còn không biết rằng mình vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, Nhu Nhu như phát hiện ra một trò chơi mới, chọc chọc cái đuôi, lăn qua lăn lại cười không ngừng, rồi lại chọc tiếp, tiếp tục nằm xuống cười khanh khách…
“Bá, chơi nha”
Nhu Nhu lăn đến trước mặt Phí Chấp Diên, ánh mắt long lanh cố gắng giơ khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn. Phí Chấp Diên chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn cậu.
Mặc dù đã quyết định tạm thời giữ nhóc con này lại, nhưng điều đó không có nghĩa là Phí Chấp Diên hắn sẽ tham gia vào trò chơi ngốc nghếch này với cậu.
Trong khi Nhu Nhu tràn đầy chờ mong, Phí Chấp Diên chậm rãi đi tới bên cửa sổ, gọi điện cho quản gia.
Nhận được cuộc gọi, quản gia nheo mắt, vội vàng hỏi: “Tiên sinh, ngài có gì phân phó không?”
Phí Chấp Diên nhìn đứa trẻ trên giường, thấy bộ dạng bẹp miệng nhỏ ủy khuất của cậu, không khỏi cảm thấy mềm lòng.
“Phiền ông đi tìm một bảo mẫu có năng lực biết chăm sóc trẻ con tới đây” hắn nói.
Quản gia tâm thần chấn động, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến Phí Chấp Diên còn đang chờ ông trả lời, ông vội vàng bình tĩnh lại rồi lập tức đáp “Vâng”
Phí Chấp Diên hạ mắt, tránh đi ánh mắt của nhóc con đang nhìn hắn đầy ủy khuất rồi nói: "Làm phiền ông rồi.”
Quản gia khẽ lau mồ hôi trán: “Không dám, tiên sinh.”
Cuộc gọi kết thúc, quản gia thở phào, trong lòng không khỏi có chút tò mò tự hỏi
Trẻ con?
Tiên sinh đây là lại muốn nhận nuôi một đứa bé nữa sao?
Nhưng trước đây, họ chưa bao giờ cần đến bảo mẫu.
Phí tiên sinh từ trước đến nay luôn cảm thấy những đứa trẻ khóc nháo rất phiền phức, nên hắn chỉ chọn những đứa có khả năng tự lập.
Tuy nhiên, chủ gia đình không thể chấp nhận việc ông cứ mãi nghiên cứu tìm tòi, vì vậy quản gia thu hồi suy nghĩ của ông và nhanh chóng quay lại công việc.
Nhu Nhu nhìn bóng dáng cao lớn của ba, bĩu môi không vui và lầm bầm một tiếng.
Ba không chơi với Nhu Nhu
Nhu Nhu dùng tay nhỏ nắm lấy đuôi cá xanh lam của mình, bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc từ hệ thống:
“Nhu Nhu, là tôi! Đừng lên tiếng, tôi sẽ tập hợp năng lượng đưa cậu đi khỏi đây!”006 an ủi Nhu Nhu nói
Vừa mới tưởng tượng đến cảnh tượng lúc nãy, 006 đã cảm thấy một trận kinh hoàng.
Phí Chấp Diên a!
Đó chính là nhân vật phản diện tàn bạo nhất trong thế giới này! Hoàn toàn không phải người dễ dàng có thể chọc vào!
Nếu không phải 006 xui xẻo, nó đã không bị phái đến đây để hoàn thành nhiệm vụ.
Thế giới này rối ren vì sự xuất hiện của Phí Chấp Diên, khiến con trai duy nhất của hắn, Phí Nhu, không ra đời.
Để đưa thế giới trở về đúng quỹ đạo, 006 buộc phải sử dụng công nghệ sinh học tiên tiến vượt mức cho phép, lấy mẫu gen tế bào của Phí Chấp Diên và nuôi dưỡng Nhu Nhu trong một khoang ấp riêng biệt.
Tuy nhiên, để đưa Nhu Nhu từ không gian tinh tế xuyên qua thời gian đến thế giới này, hệ thống đã tiêu tốn đến chín phần mười năng lượng, mất thêm hơn hai năm mới có thể hoàn tất việc đưa Nhu Nhu đến nơi.
Theo như cốt truyện gốc, Nhu Nhu lẽ ra phải được truyền tống đến đại dương, khi cậu ba tuổi và có tinh thần lực ở mức nhất định cùng lúc đó hình thành mối liên kết huyết mạch với Phí Chấp Diên, và đó là thời điểm hắn phát hiện và mang cậu về nhà.
Nhưng hiện tại, do xác định sai vị trí, Nhu Nhu lại trực tiếp được truyền tống đến phòng ngủ của đại phản diện!
Không có mối quan hệ huyết mạch chưa thức tỉnh đó, lúc này Nhu Nhu đối với Phí Chấp Diên mà nói chỉ là một người xa lạ không rõ lai lịch.
006 nhớ lại khi Phí Chấp Diên đối mặt với sự diệt vong của tộc nhân cá, hành động cực kỳ lạnh lùng và vô tình của hắn khiến hệ thống cảm thấy hắn có thể ngay lập tức ra tay diệt trừ Nhu Nhu.
Không ổn, cần phải nhanh chóng đưa Nhu Nhu rời khỏi đây!
Sự xuất hiện đột ngột của Nhu Nhu tại nơi này, với tính cách đa nghi của Phí Chấp Diên, chắc chắn Phí Chấp Diên không thể không nghi ngờ về sự xuất hiện của cậu.
“Nhu Nhu, chờ tôi tụ tập đủ năng lượng, chúng ta sẽ rời khỏi nơi nguy hiểm này ngay!”
Nhu Nhu ngồi trên giường, hưng phấn a a muốn nói với hệ thống rằng mình đã tìm được ba ba.
Nhưng ngay sau đó lại nghe hệ thống nói sẽ đưa cậu đi.
“Không, không mà - ba!”
Nhu Nhu đã tìm được ba ba rồi, từ giờ muốn ở bên ba ba mãi mãi!
Nhu Nhu đã xem những bộ phim hoạt hình phổ cập khoa học, em bé đều muốn sống chung với ba ba mà.
006 sốt ruột không thôi, muốn giải thích rằng Phí Chấp Diên chẳng phải là người tốt.
Nhưng rồi lại nhớ về những lời nói dối mình đã thêu dệt trước đó trong khoang truyền tống để an ủi Nhu Nhu lúc cô đơn…
Trong lòng 006 cứng đờ.
Nó muốn trở về quá khứ, xoá sạch mọi dữ liệu về lời thề kiên định ấy—rằng Phí Chấp Diên đã yêu thương và mong chờ Nhu Nhu trở về bên mình biết bao nhiêu, hoàn toàn xóa hết!
Một lời nói dối cần vô số lời dối khác để bù đắp, và giờ 006, mặc dù chỉ là một hệ thống, cũng cảm nhận được một chút buồn rầu của con người.
“Khụ, ba ba của cậu còn bận việc, chúng ta đi trước, đợi một thời gian nữa rồi quay lại.”
006 không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục lừa dối đứa trẻ.
Nhu Nhu chu cái miệng nhỏ, quay đầu từ chối bằng hành động.
Lật mình trên giường, Nhu Nhu vẫy cái đuôi nhỏ, nhanh chóng bò về phía Phí Chấp Diên.
Trong lòng 006 hoảng loạn, nhưng vì không có thực thể, nó chỉ có thể bám vào não bộ của Nhu Nhu dưới dạng năng lượng, hoàn toàn không thể ngăn cậu tiến về phía đại phản diện.
Năng lượng của nó còn cần thời gian để tụ tập và khôi phục, nếu Phí Chấp Diên ra tay với Nhu Nhu, ngay cả lá chắn bảo vệ năng lượng nó cũng không thể kích hoạt được!
Khi 006 đang phát điên, Nhu Nhu đã nhanh chóng bò đến mép giường, vươn bàn tay béo nhỏ túm lấy vạt áo của Phí Chấp Diên.
“Ba - nha nha!”
Phí Chấp Diên cảm thấy có một lực kéo nhẹ trên vạt áo mình, liền nhíu mày, lùi một bước.
May mà hắn còn nhớ trong phòng này không chỉ có hắn mà còn có một đứa trẻ nên tinh thần lực trên tay không lập tức phát ra.
Vạt áo vừa được tay nhỏ nắm lấy đã bị tuột ra, cậu còn nghiêng đầu ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình.
Nhưng bệnh hay quên của cậu lại phát tác, làm cậu nhanh chóng quên đi, thấy Phí Chấp Diên đang nhìn mình chằm chằm, Nhu Nhu liền vui vẻ lập tức muốn nhào tới.
Nhu Nhu vốn đã bò đến mép giường, nhưng cú nhảy này lại khiến nửa người của cậu treo lơ lửng giữa không trung.
Khoảng cách giữa hai người khá xa, nên Nhu Nhu không nhào vào người Phí Chấp Diên mà ngã đầu xuống đất.
006 kinh hoàng, muốn giúp đỡ nhưng phát hiện năng lượng của nó chỉ khôi phục được chút ít. không thể làm gì.
Ngay khi đầu nhỏ của Nhu Nhu sắp tiếp xúc với mặt đất, Phí Chấp Diên đã vươn tay, túm lấy cổ áo sau gáy nhỏ của cậu.
Phí Chấp Diên chỉ cần hơi dùng chút lực là đã có thể nhấc bổng đứa trẻ này lên.
Nhìn Nhu Nhu bị treo lơ lửng giữa không trung, đôi mắt ngây thơ, thần sắc ngơ ngác, ánh nhìn mê man, Phí Chấp Diên không khỏi nheo mắt lại:
"Nhóc lộn xộn cái gì?”
Nhu Nhu vẫn ngốc nghếch kêu nha nha, nghe thấy ba ba nói chuyện, càng hưng phấn hơn, thậm chí cái đuôi nhỏ cũng vẫy lên.
“Ba - ôm, ôm nha ——”
Với một lòng mong muốn được ôm ba ba, Nhu Nhu giơ đôi tay nhỏ, thân hình mập mạp xoay người trong không trung.
Phí Chấp Diên nhíu mày, ném đứa trẻ trở lại giường, định mở miệng cảnh cáo rằng từ nay về sau không được phép bò lung tung trong phòng.
Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy đứa trẻ ngồi trên giường, với vẻ mặt ủy khuất, ngơ ngác, vẫy cái đuôi nhỏ đầy hoang mang, lời định nói của Phí Chấp Diên lại nghẹn nơi cổ họng.
Thôi, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con mà.
Phí Chấp Diên sửa lại suy nghĩ của mình, cảm thấy hơi đau đầu, khi đang trầm mặc, bỗng nghe thấy tiếng ục ục từ bụng của đứa bé phát ra.
Nhu Nhu cũng nghe thấy tiếng đó, nghi ngờ kêu "a", rồi lắc lắc cái đuôi nhỏ, nghiêng đầu tò mò tìm nơi phát ra âm thanh.
“Ba - kêu rồi nha…”
Nghe thấy lời nói của đứa trẻ, ánh mắt của Phí Chấp Diên lại rời khỏi người nhóc con
Đây chắc chắn là một con cá ngốc.