Lông mày Vân Sở Lại nhíu chặt, lườm người phụ nữ kia một cái: "Bản thân là người Nhật Bản, đến lễ nghi cơ bản nhất cũng không hiểu sao? Cô còn khóc sướt mướt khiến tôi đau cả đầu. Lập tức chuẩn bị zōri* đến đây, không cần làm chậm trễ thời gian của tôi!"

*Zōri: Loại dép xỏ ngón có thể làm từ rơm, vải, gỗ sơn mài, da thuộc.

"Vâng!" Người phụ nữ không dám trì hoãn nữa, cô ta vội vã bước loạng choạng ra ngoài chuẩn bị.

Tào Trường ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sở Lại, trong mắt không khỏi lóe sáng, người Nhật vốn có một tình yêu khó tả với kimono, mà Vân Sở Lại mặc bộ kimono xinh đẹp như thế càng làm nổi bật vẻ đẹp xuất chúng của cô.

Chẳng qua hắn không dám nhìn nhiều, bởi vì ánh mắt sắc bén của Vân Sở Lại đã quét đến.

Người phụ nữ Nhật Bản đã nhanh chóng quay trở về, lần này cô ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, cả dép zōri và vớ trắng.

Ở Nhật Bản rất xem trọng việc mặc kimono, bao gồm cả việc lựa chọn guốc gỗ cũng phải tương xứng.

Đôi guốc gỗ trước đó là loại đơn giản, hoàn toàn không thích hợp với bộ kimono xinh đẹp trên người cô, lý do cô thay quần áo là để báo tin tình báo quan trọng với trưởng quan quân sự Nhật, đây là trường hợp nghiêm túc, dép zōri được chọn cũng phải là loại hơi cao.

Chỉ một chi tiết nhỏ như thế, cho dù là một người Cửu Châu biết rõ về văn hóa Nhật cũng sẽ không quá chú trọng đến.

Nhưng Vân Sở Lại biết rất rõ ràng, mà sự kiện vừa rồi cũng chỉ là một sự sắp xếp của Tào Trường nhằm thăm dò cô. Chỉ là khiến hắn phải thất vọng rồi, bởi vì cô đã có kỹ năng 'tinh thông lễ nghi quý tộc Nhật Bản' nên những điều nhỏ nhặt này đều khắc vào xương tủy mà cô không có khả năng sẽ mắc sai lầm.

Vân Sở Lại khẽ hừ một tiếng, cô duỗi chân, để người phụ nữ Nhật Bản quỳ trên mặt đất mang vào cho cô, có thể nói Vân Sở Lại phát huy tất cả tính kiêu ngạo, thân phận cao quý của một tiểu thư quý tộc Nhật Bản rất đặc sắc.

Cô nhớ 'Quất Gia Lăng Hương' trong sách chính là như vậy, thiết lập nhân vật hẳn là không bị sụp đổ.

Sau khi Vân Sở Lại ăn mặc chỉnh tề rồi, Tào Trường làm động tác mời: "Thiếu úy Sơn Hạ đang đợi ngài."

Vân Sở Lại hơi hất cằm, đi theo sau lưng Tào Trường, đến căn phòng chưởng quỹ Vương Toàn Phúc chuẩn bị cho Sơn Hạ Nhất Lang. Tên chó này thật là có lòng, vì nịnh nọt người Nhật mà không tiếc nhường lại phòng chính.

Ánh mắt cô bình tĩnh, nhấc chân bước vào, khi cô còn chưa đi qua bình phong thì đã nghe thấy tiếng nhạc.

Từ khi quân Nhật vào thành, cô đã nhìn thấy hai vũ cơ trong đội ngũ quân Nhật, vì vậy cô đoán Sơn Hạ Nhất Lang này có hành vi xa hoa lãng phí, cộng thêm lời Hán gian từng nói Sơn Hạ Nhất Lang là con cháu đại gia tộc Nhật Bản.

Những công tử quyền quý như thế sẽ không bao giờ bạc đãi chính mình, quả nhiên tên này rất thích hưởng thụ.

Tào Trường dẫn Vân Sở Lại bước bào, hắn không dám để ý đến mọi việc trong phòng, hắn ngồi khoanh chân, cúi đầu, cung kính nói: "Trưởng quan, người đã đến."

Đôi con người của Sơn Hạ Nhất Lang co lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sở Lại.

Cô mặc áo choàng bên ngoài màu đỏ thẫm, lớp lót màu tím nhạt, màu sắc phối hợp rất tỉ mỉ, đến mái tóc cũng tinh xảo đến mức không thể nhìn ra sơ hở nào, kimono trên người cô vừa mềm mại vừa quyến rũ.

Chỉ liếc một cái, Sơn Hạ Nhất Lang có thể xác định người phụ nữ trước mắt này tuyệt đối là người Nhật mà không thể nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play