Ở Nhật Bản, việc phân chia giai cấp rất rõ ràng, quý tộc chính là giai cấp thống trị, cho dù Vân Sở Lại đang ăn mặc rất tầm thường nhưng khí chất trên người cô như đang dồn ép người khác, khẩu âm lưu loát không thể giả được, từ vẻ mặt cho đến giọng điệu lại càng không giả được, cô tuyệt đối là quý tộc Nhật Bản.

Đuôi mắt Vân Sở Lại hơi nhếch lên cao: "Lập tức đưa tôi đến gặp Sơn Hạ Quân!"

"Vâng!" Tào Trường gật đầu, cung kính dẫn người bước vào bên trong.

Chẳng qua khi vừa bước vào bên trong, Vân Sở Lại lại dừng bước, khi sự cảnh giác lại hiện lên trong mắt Tào Trường một lần nữa thì tròng mắt của cô đã nhìn lên bộ đồ rách trên người mình, giọng nói bực tức: "Người Cửu Châu đáng chết! Anh, đi chuẩn bị cho tôi một bộ kimono."

Tào Trường sửng sốt, lúc này hắn lại càng cung kính hơn: "Vâng!"

Hắn dẫn Vân Sở Lại đến một căn phòng, ra hiệu cho một người phụ nữ Nhật Bản mặc kimono đi chuẩn bị quần áo cho cô.

Vân Sở Lại chỉ chờ đợi trong giây lát, người phụ nữ nhật Bản vừa rồi đã bưng một cái khay quay trở lại, trên đó là một bộ kimono màu sắc diễm lệ.

Người phụ nữ Nhật Bản đặt kimono xuống rồi ra ngoài mà không có ý muốn giúp cô mặc lên người.

Vân Sở Lại cong khóe môi. Kiểu dáng của kimono rất đa dạng, cách mặc rất phức tạp, cách thắt đai lưng cũng khác lạ. Bọn họ làm như vậy là vì trong lòng vẫn còn nghi ngờ cô.

Chẳng qua sở dĩ cô nói muốn thay quần áo cũng vì có ý định muốn đánh tan lòng nghi ngờ của bọn họ.

Kimono là trang phục truyền thống của Nhật Bản, cô mặc một bộ kimono khi nói chuyện với Sơn Hạ Nhất Lang thì càng có thể chiếm được sự tín nhiệm của hắn hơn.

Mặt khác người Nhật cực kỳ xem trọng thẩm mỹ trong cách ăn mặc.

Nếu cô đã giả mạo đặc vụ quý tộc Nhật Bản thì phải làm cho hoàn mỹ ở từng phương diện. Giống như Hà Anh từng nói, giả dạng thân phận để đến gần người Nhật không khác nào đang tranh ăn với Hổ, chỉ cần không cẩn thận một chút là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Vân Sở Lại mặc kimono, cô cố gắng làm cho hoàn mỹ với từng chi tiết nhỏ, rồi đi lại trước gương, búi mái tóc dài lên.

Vân Sở Lại đứng trước gương, nhìn chính mình mặc kimono phản chiếu trong gương, một người phụ nữ ưu nhã, tư thái nhún nhường nhưng trên mặt Vân Sở Lại dần lộ vẻ chán ghét.

Người Nhật, cho dù là nam hay nữ, bởi vì từ đời này sang đời khác đều ngồi xếp bằng hoặc ngồi quỳ khiến hai chân vặn vẹo, dần dần hai chân của bọn họ đều thấp bé và thô, kimono theo thời thế mà được tạo ra, chính là để che giấu khuyết điểm này.

Người đẹp vì lụa, nếu trước đây cô chỉ dựa vào tiếng Nhật và lễ nghi thần thái thì đã giống người Nhật đến bảy phần nhưng bây giờ, sau khi đã thay bộ trang phục truyền thống của bọn họ thì cô hoàn toàn như một người Nhật Bản, cho dù ai cũng không nhìn ra sơ hở nào.

Chẳng qua khi Vân Sở Lại nhìn đến đôi guốc gỗ trên khay thì đôi mắt đẹp nhíu lại, mấp máy môi.

Cô dùng một tay hất cái khay xuống đất, nói tiếng Nhật bằng giọng nghiêm nghị: "Ai là người chuẩn bị?"

Tào Trường gác ở cửa đã bước vào trước, hắn nhìn guốc gỗ và cả cái khay ngổn ngang trên mặt đất thì trong mắt lóe lên, chợt gọi người phụ nữ Nhật trước đó bước vào, giơ tay lên, lập tức tát vào mặt người phụ nữ đó một cái: "Ngu xuẩn!"

Người phụ nữ này luống cuống rơi nước mắt, nằm rạp trên mặt đất, nhỏ giọng nói xin lỗi Vân Sở Lại, nói mình đã sai...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play