Anh ta đuổi theo hai bước, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Vân Sở Lại, vẻ mặt anh ta đau khổ: "Đồng chí Vân, cô nhất định phải sống sót trở về!"
Vân Sở Lại không quay đầu lại, cô mở cửa quan sát một lát. Trên đường, càng lúc càng ít lính gác hơn, chỉ rải rác mấy người, cô nghiêng người đi ra.
Cô đi về phía có người từ xa đang đi về phía này.
Cô nhanh chóng bị lính gác phát hiện: "Ồ, cô, cô gái Cửu Châu!"
Trong nháy mắt, mấy tên lính gác đã bị sắc đẹp của Vân Sở Lại hấp dẫn, trên mặt lộ nụ cười bỉ ổi, dâm dục, hai tay xoa vào nhau, lập tức muốn bước lên trước.
Vân Sở Lại không hề hoảng hốt, từ sau khi cô bước ra khỏi cửa tiệm làm mộc Lý Ký thì giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
"Bốp!"
Sắc mặt Vân Sở Lại lạnh lẽo, cô giơ tay đánh vào mặt tên lính gác đến gần mình nhất.
"Ngu xuẩn! Cô muốn chết!" Lính gác giận dữ, anh ta xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh lại Vân Sở Lại một trận.
Vẻ mặt cô lạnh hơn, khóe môi kéo căng, nói bằng tiếng Nhật: "Các người to gan! Đưa tôi đi gặp Sơn Hạ quân!"
Tên lính đang muốn ra tay bỗng khựng lại, hắn chấn động đến mức phải lùi lại mấy bước, sau đó lại quay sang nhìn tên lính gác bên cạnh, cả hai ngơ ngác nhìn nhau. Cả hai bị khí chất không tầm thường trên người Vân Sở Lại khiến giật mình, trong lòng tên lính gác vừa bị đánh không khỏi nói thầm, nhỏ giọng nói: "Ngài là?"
Ánh mắt Vân Sở Lại nhìn hắn cực kỳ khinh miệt: "Tình báo bí mật, anh cũng xứng nghe sao? Còn không mau đưa tôi đi!"
"Vâng!" Mấy tên lính gác lập tức đứng thẳng lưng, chào Vân Sở Lại.
Mặc dù vẫn chưa biết rốt cuộc cô là ai nhưng phát âm tiếng Nhật chuẩn như thế, mọi hành động, cử chỉ đều toát lên hình dáng của quý tộc Nhật Bản, nhất định không phải người tầm thường, bọn họ chỉ là lính gác nho nhỏ, cũng không có tư cách đắc tội.
Phải biết rằng không phải người nào cũng có thể học lễ nghi của Nhật Bản, tối thiểu là những người làm lính như bọn họ chỉ biết rất ít.
Sau đó, lính gác khom lưng trên suốt đoạn đường đưa Vân Sở Lại quay lại chỗ cũ là cửa Vương Ký Sa Trang.
Vân Sở Lại nhíu mày, hôm nay mới xảy ra sự kiện tàn sát ở nơi này, tên Sơn Hạ Nhất Lang kia không chê nơi này xúi quẩy sao?
Trước cửa Vương Ký Sa Trang có không ít lính Nhật canh gác, mấy tên lính gác này còn chưa đến gần thì đã bị cản lại.
Bọn họ thương lượng một phen, lính gác trước cửa tiệm nhìn sang Vân Sở Lại, sau đó cũng không dám trì hoãn nữa mà cấp tốc bước vào trong.
Không biết qua bao lâu thì một người giống như phó quan dẫn theo lính bảo vệ bước ra.
Vân Sở Lại nhìn lướt qua Lv7 trên đỉnh đầu đối phương mà không để lại dấu vết, con ngươi hơi híp lại.
Tào Trường, có lẽ đây là tâm phúc của Sơn Hạ Nhất Lang.
Hắn đến gần Vân Sở Lại, tay vẫn luôn đặt bên eo, hiển nhiên đang cảnh giác vô cùng.
Đến khi nhìn rõ mặt Vân Sở Lại thì mức độ cảnh giác lên đến đỉnh điểm, hắn thử dò xét: "Cô tìm thiếu úy Sơn Hạ sao?"
Trong câu hỏi tràn ngập nghi ngờ, Vân Sở Lại nhíu mày, vẻ mặt cô không kiên nhẫn, nghiêm nghị nói: "Có tình báo quân sự vô cùng khẩn cấp, làm chậm trễ chuyện lớn của đế quốc, anh có thể gánh chịu nổi không?"
Tào Trường sững sờ, nghe thấy lời quở trách của cô, hắn không tự giác mà thả lỏng sự phòng bị.