Hà Anh siết chặt súng trong tay, giọng nói như kéo căng: "Giả làm đặc vụ?"
Anh ta hơi khựng lại, giọng nói khô khốc: "Cô nói là cô chuẩn bị giả làm đặc vụ của kẻ thù, để đến gần Sơn Hạ Nhất Lang?"
Lúc này anh ta đã không còn khờ khạo nữa mà sắc mặt trở nên khó coi hơn, còn chưa đợi Vân Sở Lại trả lời thì Hà Anh đã lắc đầu phản đối: "Không được! Cô làm vậy là đang tranh ăn với hổ!"
Vân Sở Lại ngẩng đầu nhìn anh ta, tức giận nói: "Lẽ nào anh có cách tốt hơn?"
Anh ta tưởng cô muốn mạo hiểm sao?
Trước mắt bọn họ đã không còn đường để đi, nhất định phải tìm được cách cứu Lãnh Phong ra, cô hiểu rõ mấu chốt có thể giải quyết được khốn cảnh ở huyện An Bình này chính là Lãnh Phong, lúc này điều này đã không còn là vấn đề cô muốn hay không nữa rồi.
Cho dù vì sự an toàn của cô hay vì bản thân là một người Cửu Châu thì cô đều phải cứu người.
Hai mắt Hà Anh run rẩy, anh ta liếm môi đã khô khốc: "Thế nhưng... Làm sao Sơn Hạ Nhất Lang có thể tin cô?"
Vân Sở Lại hít sâu một hơi, nheo mắt lại: "Tôi có cách."
"Cô..." Ánh mắt khổ sở, anh ta nhìn gương mặt Vân Sở Lại vừa xinh đẹp vừa yêu kiều như thế thì trong lòng cũng biết cô tính làm gì. Cô dựa vào sắc đẹp để đến gần Sơn Hạ Nhất Lang, tìm cách phá vòng vây.
Hà Anh cắn chặt thịt mềm trong miệng, bờ môi giống như không còn máu hơi run lên, anh ta cố nói một câu: "Đáng giá sao?"
Anh ta biết cô phải đối mặt với điều gì? Với một người phụ nữ mà nói, đó là sự hy sinh to lớn.
Vân Sở Lại vừa nhìn đã biết anh ta suy nghĩ gì, trong lòng cô hơi buồn cười.
Chẳng qua cô cũng không giải thích, mặc kệ anh ta hiểu lầm.
Vân Sở Lại nhìn quanh bốn phía, tìm tấm gương đồng đặt lên bàn, cô nhìn kỹ vào gương. Vân Sở Lại vốn muốn bắt chước vẻ mặt của người Nhật nhưng cô vừa nhìn chính mình trong gương thì đã choáng váng.
Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu vì sao Hoắc Trạm muốn thu phục cô trở thành con tốt để xâm nhập vào nơi của kẻ thù.
Tóc đen, môi đỏ, sóng mắt lấp lánh, sở hữu vẻ đẹp đầy mê hoặc.
Vân Sở Lại nhếch môi, người trong gương cũng làm ra động tác tương tự nhưng trong lòng cô lại cảm thấy phức tạp. Nếu không có bàn tay vàng thì cô sẽ không thể có được cuộc sống bình yên vì gương mặt này.
Với phụ nữ mà nói, sắc đẹp là một công cụ sắc bén nhưng công cụ này lại có hai mặt, nó có thể làm tổn thương người khác nhưng cũng có thể làm chính mình bị thương.
Thật ra cô có cách khác để đến gần Sơn Hạ Nhất Lang.
Cô đã nhớ kỹ nội dung trong tiểu thuyết gốc, cho nên cô cũng biết được ám hiệu để liên hệ của đại bản doanh quân Nhật ở Long Đô.
Vì vậy cô giả làm đặc vụ tình báo của kẻ thù, lấy được sự tín nhiệm thì dựa vào nội dung cốt truyện mà đưa ra tin tình báo quan trọng để Sơn Hạ Nhất Lang lãnh binh rời khỏi huyện An Bình, cứ như vậy, sẽ có đủ thời gian để triển khai cứu viện với mấy người Lãnh Phong.
Còn về phần thân phận giả mạo này, Vân Sở Lại đã có dự tính sẵn.
Vân Sở Lại búi tóc lại, nói với Hà Anh vẫn đang lo lắng: "Anh ở lại chỗ này, trông chừng anh hai tôi, đầu óc anh ta khôn khéo, sẽ dễ đi sai đường, nếu anh ta đã biết được thân phận của anh thì không thể để anh ta rời đi, anh nhớ chưa?"
Hà Anh miễn cưỡng gật đầu, anh ta còn muốn nói điều gì đó thì Vân Sở Lại đã mở cửa rời đi.