Nơi ở của Hoắc Trạm là một tiểu viện độc lập, nằm ở một góc tách biệt, không có bày biện hoa cỏ gì, hiển nhiên là rất giản dị.
Nếu không phải Hoắc Trạm tự mình dẫn cô đến đây, có lẽ cô sẽ hoài nghi, ai mà ngờ nơi ở của thiếu soái Phụng Tân lại đơn giản đến vậy. Thấy sự ngạc nhiên của Vân Sở Lại, Hoắc Trạm chỉ khẽ cười: "Thường xuyên ở bên ngoài, không có tâm tư để chăm chút."
Vân Sở Lại cũng cười theo, bước vào sân, mới nhận ra nơi này thật sự rộng lớn, có bốn tầng, ba tầng trên mặt đất, một tầng hầm. Tổng thể được trang trí với tông màu vàng ấm, rất phổ biến trong thời kỳ này, nội thất đều làm bằng gỗ.
Vừa bước vào nhà, Hoắc Trạm đã kéo Vân Sở Lại ngồi xuống sofa, Thẩm Cù rất nhanh nhẹn đi pha trà, rửa trái cây.
Hoắc Trạm đưa tay bóp nhẹ ngón tay của Vân Sở Lại, nhìn cô quan sát xung quanh, khẽ cười: "Mệt rồi phải không?"
Vân Sở Lại bĩu môi: "Mệt gì chứ? Xem kịch mệt hay ăn cơm mệt? Nhưng anh nói đi, anh chuẩn bị mấy chứng cứ đó từ lúc nào? Trước đó anh nói, Thất Di nương và Đại di nương nói gì đó ở cổng, nói gì vậy? Có phải mắng em không?"
Nhắc đến chuyện này, Vân Sở Lại có chút tò mò. Cô cũng hiểu rõ Hoắc Trạm, nếu không phải chạm vào giới hạn của anh thì anh sẽ không phí thời gian với những người không liên quan. Lần này gây động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn là Tưởng Thanh Vân đã làm gì đó. Nghĩ kỹ lại, có lẽ liên quan tới lời cảnh cáo anh nói với Nhan Mạn Như trước khi rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play