Vân Sở Lại chớp mắt, quay đầu nhìn anh, cười nói: "Cũng phải, dù sao trước đây anh cũng đâu có nghĩ đến chuyện lấy vợ."
Thời đại này, những người như Thẩm Cù không hề ít, chiến tranh mang đến cảnh nhà tan cửa nát, người vợ mất chồng, con cái mất cha mẹ là điều thường thấy, Thẩm Cù chỉ là một phần nhỏ, mà để thay đổi điều này thì chỉ có cách dẹp yên chiến loạn, đưa tất cả về thời đại hòa bình.
Hoắc Trạm không nói gì thêm. Nếu không gặp được Vân Sở Lại, chắc chắn anh cũng sẽ không có ràng buộc. Nhưng cũng không cần nói ra điều này, anh nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu Vân Sở Lại, nhìn cô với khuôn mặt mệt mỏi, khẽ nhíu mày: "Đi thôi, đi ngủ một lát."
Vân Sở Lại gật đầu, sau khi xuống tàu, cảm giác buồn nôn đã giảm, nhưng vẫn còn mệt mỏi, có lẽ là do hậu quả của việc mang thai.
Dù cơ thể của cô đã được cải tạo thì vẫn không chịu nổi, huống chi là những phụ nữ mang thai bình thường. Cô cũng không biết sau khi trở về từ Phụng Tân, liệu mình còn đủ sức đến Thượng Hải không, nhưng chuyện của Quất Gia Lăng Hương sắp đến hồi kết, cô không thể bỏ cuộc.
Dù đang mang thai, cô cũng không định từ bỏ thân phận "Quất Gia Lăng Hương". Chỉ mong rằng có thể sớm điều chỉnh lại trạng thái của mình, tất nhiên, một khi đã quyết định đi thì cô cũng đã nghĩ ra cách mới, không ai nói rằng Quất Gia Lăng Hương không thể mang thai, đúng không?
Hoắc Trạm nhìn vào đôi mày nhíu chặt của Vân Sở Lại thì anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng chúng, rồi ra ngoài dặn dò vài việc. Sau đó, anh quay lại, ngồi bên cạnh giường canh chừng cô. Không biết mơ thấy gì, mà đôi mày Vân Sở Lại vốn đang nhíu lại bỗng nhiên giãn ra, khóe môi cong lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play