Vân Sở Lại hơi nheo mắt, chuyển suy nghĩ vào ba lô. Hôm nay cô đã giết được một tên lính Nhật cấp bốn nhưng chỉ cấp cho cô một chùm sáng, cô còn tưởng mình may mắn vô cùng , nói không chừng chùm sáng này sẽ mang đến cho cô bất ngờ.
Thế nhưng đợi đến khi nhìn thấy chùm sáng thì Vân Sở Lại đã thất vọng vô cùng.
Thật ra cũng coi như cô may mắn, bởi vì chùm sáng kia là một kỹ năng nhưng với tình hình trước mắt thì kỹ năng này lại vô dụng.
Kỹ năng 'tinh thông lễ nghi quý tộc Nhật Bản', nghĩa cũng như tên gọi, chính là để cô nắm giữ được lễ nghi trong giới quý tộc Nhật Bản.
Dân Nhật Bản chính là thực thể hai mặt đầy mâu thuẫn và phức tạp như thế, bọn họ vừa xem trọng lễ nghi, thành tựu về văn hóa giáo dục nhưng cũng sùng bái vũ lực.
Vân Sở Lại ấn vào huyệt thái dương căng đau của mình, vừa có tiếng Nhật vừa có lễ nghi quý tộc nhật Bản, đây chẳng phải quyết tâm đẩy cô vào con đường làm đặc vụ cho Nhật Bản sao? Sau này cô muốn thoát khỏi nghi ngờ cũng khó.
Đột nhiên ánh mắt Vân Sở Lại lóe lên, mắt nheo lại thành một độ cong nguy hiểm. Đặc vụ của Nhật sao?
Động tĩnh của cô bên này đã dọa Hà Anh phải nhảy dựng lên, anh ta vội nói: "Đồng chí Vân, có phải cô đã nghĩ ra cách gì rồi không?"
Vân Sở Lại quay đầu đối diện với Hà Anh, cực kỳ nghiêm túc nói: "Anh thấy tôi giống đặc vụ Nhật Bản không?"
Hà Anh nhíu mày, anh ta bị câu hỏi không đầu không đuôi này của Vân Sở Lại làm cho hồ đồ.
Hà Anh cho rằng Vân Sở Lại đang nghĩ đến chuyện cô bị Lãnh Phong nghi ngờ nên trong lòng khó chịu, anh ta nhẹ giọng nói: "Đồng chí Vân, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, tất nhiên chúng ta phải tin tưởng nhau, cô chắc chắn không thể nào là đặc vụ của Nhật, tôi tin tưởng cô!"
Vân Sở Lại mấp máy môi, cô đứng lên, cho Hà Anh một ánh mắt: "Nhìn tôi!"
Cô giang rộng hai tay rồi trượt xuống đùi, chạm đầu ngón tay vào đầu gối, cô nghiêng thân trên, khom lưng nhưng không cúi đầu, cô dừng lại, nói tiếng Nhật với Hà Anh.
Sau khi thu hoạch được 'tinh thông lễ nghi quý tộc Nhật Bản' thì cô mới biết muốn giả mạo làm một người Nhật khó biết bao.
Từ giọng nói, cách ăn mặc, đến tập tục, thậm chí là tư thế đứng, ngồi, hoặc điểm giới hạn trong lúc xã giao với người khác, tư thế uống trà, động tác kính trà phải chậm, mỗi một chi tiết nhỏ đều khác Cửu Châu.
Hà Anh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Vân Sở Lại, tay lại không tự giác mà cầm súng.
Hầu kết của anh ta nhúc nhích, giọng nói cảnh giác: "Cô, cô thật sự là đặc vụ của Nhật sao?"
Hà Anh hoàn toàn không ngờ chỉ trong nháy mắt mà khí chất của một người có thể biến đổi lớn như vậy, Vân Sở Lại đứng trước mặt anh ta có thể giống như một người đã sống nhiều năm ở Nhật Bản, từ khí chất, tư thế, giọng điệu hay cử chỉ đều giống.
Vân Sở Lại thở phào một hơi. Cô đứng thẳng người, giọng nói hạ thấp nhất có thể: "Giả làm đặc vụ, thế nào?"