Vân Vĩnh Ân giấu tay vào trong tay áo, nhỏ giọng nói: "Em gái, có phải liên quân huyện An Bình đã bị ném bom chết hết rồi không?"
Sắc mặt anh ta thả lỏng hơn rất nhiều, ban đầu quân Nhật giết dân chúng vì muốn ép Liên đảng ra mặt, bây giờ người của Liên đảng đã bị giết thì chắc chắn bọn họ có thể an toàn hơn rồi, anh ta vốn đã không muốn đi chung với Liên đảng, bây giờ thì tốt rồi.
Vân Sở Lại liếc mắt nhìn anh ta, rồi nhìn về phía Tống Quế Anh: "Mẹ, hôm nay chúng ta không đi được rồi, mẹ đưa bọn họ đi nghỉ ngơi trước đi, con sẽ canh gác. Mẹ đừng lo! Nhất định có thể xoay chuyển tình hình."
Tống Quế Anh lúng túng gật đầu, bà ấy ôm Lý Hương Nhi đi theo Lý Tú Tú vào buồng trong.
Vân Vĩnh Ân bĩu môi, sau đó cũng đi vào nhà chính với Lý chưởng quỹ.
Hà Anh vẫn trong tư thế bịt kín lỗ tai mà không nhúc nhích.
Vân Sở Lại mím môi, cô đi đến trước bàn sờ lên ấm trà lạnh lẽo, rót cốc nước, đưa cho Hà Anh: "Uống nước đi! Không có điều kiện hâm nóng, uống tạm đi! Anh không cần quá bi quan như thế, theo tôi đoán mấy người đội trưởng Đỗ vẫn còn sống."
Hà Anh vừa nghe nói đến đây thì giống như hai mạch nhâm đốc đã thông, anh ta chợt ngẩng đầu nhìn Vân Sở Lại.
Môi khô khốc hơi há lên, giọng nói khàn: "Cô nói mấy người đội trưởng vẫn còn sống? Thật sao?"
Vân Sở Lại gật đầu: "Đường hầm kia không dễ đổ nát như vậy, nhiều lắm thì chỉ bị sụp đổ, nói không chừng lúc này bọn họ đang bị kẹt bên dưới, đợi chúng ta quay lại cứu viện. Vì vậy lúc này không phải lúc bi thương, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết bọn quân Nhật, cứu bọn họ ra."
Nếu chỉ có mấy người Đỗ Hoài Văn ở trong đường hầm thì cô không dám nói những lời này, thế nhưng Lãnh Phong cũng ở bên dưới, mà một trăm phần trăm là anh ta sẽ không chết.
Hà Anh gật đầu rất mạnh, rất dễ dàng tin tưởng lời Vân Sở Lại nói, trong tiềm thức của mình, anh ta cũng không muốn tin các đồng chí của mình cứ thế mà chết đi, có điểm tựa cho anh ta hy vọng vẫn tốt hơn tuyệt vọng.
Anh ta lấy lại tinh thần thì nhận lấy cốc nước Vân Sở Lại đưa cho mình, uống sạch một hơi.
Hà Anh đứng lên, lung lay hai chân đã tê cứng, trầm ngâm nói: "Thế nhưng chúng ta phải nghĩ cách thế nào? Bây giờ chỉ có hai chúng ta, lại không có vũ khí, thiếu súng, bom, muốn giải quyết cả trung đội quân Nhật kia thì chắc chắn không có phần thắng nào."
Vân Sở Lại lắc đầu. Nói thật thì hiện tại trong đầu cô cũng rất rối.
Tối hôm qua, Hoắc Trạm dẫn theo Hoắc Gia Quân với trang bị đầy đủ giao chiến với một tiểu đội quân Nhật còn không thể tránh khỏi thương vong, ở đây chỉ dựa vào cô và Hà Anh lại muốn chiến đấu với một trung đội quân Nhật, năng lực của bọn họ thật sự quá nhỏ.
Hà Anh thất vọng, anh ta nắm tóc, cố gắng nghĩ ra cách.
Vân Sở Lại cau mày, cô cũng rót cho mình cốc nước, nước lạnh rót vào cổ họng, trái lại khiến cô tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nắm chặt cốc nước đến mức đốt ngón tay dần trở nên trách bệch: "Nếu không có cách giao chiến trực tiếp thì chỉ có thể dùng trí."
"Dùng trí là tốt nhất." Hà Anh nghe cô nói thì gật đầu tán thành, ngay sau đó anh ta đã đổi mạch suy nghĩ: "Hay là nói cho quân Nhật biết trong đường hầm có một số lượng lương thực lớn, để bọn họ đào đường hầm lên trước, cứu được mấy người đội trưởng ra rồi nói."
Khóe miệng Vân Sở Lại hơi co rút, cô nhìn sang Hà Anh như nhìn kẻ ngốc mà chẳng muốn trả lời anh ta.
Ngón tay trắng muốt của cô khẽ gõ vào mặt bàn: "Được rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, để tôi nghĩ cách."
Hà Anh cười khổ một tiếng: "Làm sao tôi có thể ngủ được trong lúc này?"