Hà Anh nhanh chóng ổn định cơ thể, anh ta thở hổn hển, vọt lên tường, ngồi xổm bên mái hiên nhìn ra xa.
"Xảy, xảy ra chuyện gì?" Vân Vĩnh Ân bò dậy, sắc mặt sợ hãi.
Sắc mặt Tống Quế Anh cũng trắng bệch, Lý Tú Tú ôm Lý Hương Nhi, cô bé đã tỉnh rồi nhưng dù thế nào thì đứa bé này cũng đã tám tuổi nên biết hiện tại quân Nhật đã chiếm huyện An Bình, cho dù có sợ hãi cũng không dám khóc rống lên.
Trong lòng Vân Sở Lại nặng nề, cô chạy xa hơn một chút, cũng nhìn về phía đã xảy ra chuyện.
Ở đó có ánh lửa và khói bụi ngút trời, mấy căn nhà gần đó đều nổ nát, mảnh vỡ bị cuốn lên trong không khí, văng tứ phía, những tia lửa chiếu sáng nửa bầu trời huyện An Bình, cảnh tượng này vô cùng chấn động.
Vân Sở Lại nhìn về phía đó thì sững sờ, cô cảm thấy lạnh cả người, hơi lạnh còn tràn vào máu và xương tủy cô.
Nơi đó là cứ điểm của đội du kích huyện An Bình, hai giờ trước, cô và Hà Anh vẫn còn ở đó.
Hà Anh?
Đôi con ngươi của Vân Sở Lại co rụt, cô bước lên trước, đẩy Vân Vĩnh Ân ngồi xuống, còn mình thì cố hết sức leo lên kéo Hà Anh xuống.
Sắc mặt Hà Anh tái nhợt, giống như một tượng gỗ không có bất kỳ cảm xúc nào khác, anh ta ngã thẳng xuống đất.
"Hà Anh! Hà Anh!" Vân Sở Lại lung lay Hà Anh nhưng ánh mắt anh ta giống như không còn hồn, cũng không có phản ứng gì.
Vân Sở Lại cắn chặt hàm răng, nói với Vân Vĩnh Ân ở bên cạnh: "Mau giúp đỡ! Đưa người vào phòng!"
Đường hầm đã bị ném bom, bọn họ không có đường lui, chỉ có thể tạm thời xem cửa tiệm Lý Ký này làm nơi dừng chân.
Vân Vĩnh Ân nhíu mày, anh ta vốn không muốn giúp Hà Anh nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Vân Sở Lại thì vẫn phải bước lên hỗ trợ.
Chỉ là khi hai người bọn họ cửa kéo Hà Anh đứng lên thì anh ta giãy giụa như người điên, chỉ muốn leo lên tường rời đi ngay.
Cũng may Vân Sở Lại đã có sự đề phòng từ trước, cô nắm chặt cánh tay Hà Anh, hạ thấp giọng nói: "Hà Anh, anh bình tĩnh lại đi!"
"Cô muốn tôi bình tĩnh thế nào?" Hai mắt Hà Anh đã đỏ bừng, anh ta nhấc tay chỉ về phía ánh lửa ngút trời, cơ thể run rẩy, trông anh ta như mất hết hy vọng: "Ở đó, đó, đó là nơi các đồng chí của chúng tôi đang ở."
Vân Sở Lại nghiêm mặt: "Vậy thì sao? Anh muốn một mình xông vào liều mạng với quân Nhật sao?"
"Tôi..." Môi của Hà Anh run rẩy, anh ta siết chặt nắm tay, căm hận nhưng cảm thấy bất lực.
Vân Sở Lại cũng quay đầu nhìn về phía ánh lửa ngút trời bên kia: "Hữu dũng vô mưu* chỉ muốn thành công nhanh chóng, Hà Anh, anh nghĩ mình có thể trả thù cho họ sao? Nếu anh vẫn ngây thơ như vậy thì ngay bây giờ anh đến đó cũng chỉ chịu chết, cũng chỉ tạo thêm một ít thành tích cho đám quân Nhật kia thôi."
*Hữu dũng vô mưu: Làm việc gì cũng cậy vào sức mạnh mà không có trí tuệ, mưu trí, chiến lược.
Dường như Hà Anh đã lập tức mất đi tất cả sức lực, sắc mặt ảm đạm, hai mắt mờ mịt.
Vân Sở Lại chợt nghe thấy tiếng bước chân và tiếng còi vang lên từ bên ngoài thì nhíu mày: "Vào trong trước đã!"
Hà Anh không phản kháng nữa, anh ta giống như cái xác không hồn, Vân Sở Lại và Vân Vĩnh Ân phải kéo anh ta vào trong, cài chốt cửa lại. Trong phòng chìm vào yên tĩnh, cũng may tiếng bước chân và sự ồn ào bên ngoài cũng không tiếp tục bao lâu nữa, nhưng rất nhanh sau đó là tiếng reo hò của quân Nhật.
Nghe thấy ngôn ngữ Nhật vô cùng chói tai thì Hà Anh lập tức ngồi xổm trên mặt đất, bịt lỗ tai, trên mặt trắng bệch.