Mặc dù anh ta cảm thấy chấn động về việc nhận sai em gái Vân Tú Hòa và Vân Tử Thanh - con gái của Vân Bảo Trường nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến việc anh ta cầu xin thương xót. Tuy nhiên khi nhìn vào gương mặt mà anh ta từng cảm thấy rất hấp dẫn thì lúc này, Vân Vĩnh Ân lại cảm thấy bất an.
Vân Sở Lại ra hiệu cho Hà Anh thu súng lại, nói: "Anh hai, các người mau dọn đồ, chúng ta đi thôi!"
Sắc mặt Vân Vĩnh Ân thay đổi, trong mắt lóe lên, hiển nhiên trong lòng anh ta đang phân tích điểm lợi và hại trong việc đi hay không đi.
Bây giờ huyện An Bình đã bị quân Nhật chiếm, trước khi quân Nhật bắt được Liên đảng thì chắc chắn bọn họ không thể chạy được, thế nhưng quân Nhật hung bạo, tàn nhẫn, những người đã chết dưới lưỡi lê của lính Nhật vào hôm nay đều là đồng hương mà anh ta quen biết.
Người trước mắt này là Liên đảng, nếu đi theo người này thì anh ta sẽ bị kết tội cấu kết với Liên đảng.
Trong lòng anh ta rất rõ ràng, một khi bị quân Nhật phát hiện thì anh ta không những chết mà còn phải chết thê thảm thế nào cũng không thể nói được.
Còn bị tra tấn và ép hỏi.
Tóm lại, cho dù anh ta đi hay không đi thì đều không tốt.
Vân Sở Lại đảo mắt nhìn Vân Vĩnh Ân, giọng nói lạnh lùng: "Anh hai, anh đã nhận ra thân phận của Hà Anh, tôi không thể để anh ở lại nơi này. Không được trì hoãn thời gian nữa, mau thu dọn đồ, thừa dịp quân Nhật canh gác lỏng lẻo mà mau rời đi!"
Vân Vĩnh Ân thấy tất cả những suy nghĩ của mình đều bị Vân Sở Lại nhìn thấu thì sắc mặt lộ vẻ xấu hổ và lúng túng.
Tống Quế Anh cũng nhận ra anh ta còn do dự nên nghiêm nghị nói: "Lão nhị, dân chúng trong huyện thành bị xâm chiếm sống cuộc sống thế nào? Làm theo lời em gái con nói thì còn có thể sống, liên quân có tiếng tốt, bọn họ đều là người Cửu Châu như chúng ta, con nên tin tưởng bọn họ!"
Nghe thấy những lời này, Hà Anh ngạc nhiên nhìn sang Tống Quế Anh, trong lòng cũng thấy ấm áp.
Mặc dù bọn họ không hy vọng tất cả dân chúng đều hiểu và ủng hộ mình nhưng mỗi lần nghe thấy những lời nói thế này đều cảm thấy tất cả những việc bọn họ đã làm đều đáng giá.
Vân Vĩnh Ân cắn răng, quay đầu nói với Lý chưởng quỹ và Lý Tú Tú ngồi trong góc: "Thu dọn đồ đạc, đi!"
Thật ra đồ đạc đều đã được thu dọn từ trước rồi nhưng hôm nay quân Nhật kéo đến đột ngột, vơ vét những thứ đáng giá của bọn họ đi rồi, bây giờ hành lý thì ngổn ngang, chỉ còn lại quần áo và chăn mền, ngoài ra không còn gì nữa.
"Các người ở trong phòng chờ đã." Hà Anh giơ súng lên, giơ tay ra hiệu, sau đó mới mở cửa lao ra ngoài.
Một lát sau, sau khi Hà Anh đã xác nhận an toàn thì đoàn người Vân Sở Lại mới ra khỏi phòng.
Lý chưởng quỹ và Vân Vĩnh Ân nhìn tất cả vật liệu trong sân nhà đều bị thiêu rụi thì khổ sở, mà Vân Vĩnh Ân càng nhìn theo bóng lưng của Hà Anh bằng ánh mắt căm hận hơn. Đừng tưởng anh ta không biết, chính liên quân đã đốt sân nhà này.
Hà Anh phát hiện sống lưng mình lạnh buốt thì quay đầu nhìn thoáng qua nhưng không hề phát hiện ra gì.
Anh ta dẫn người đến cạnh tường, nửa quỳ nửa ngồi, vỗ vào vai mình: "Giẫm lên vai tôi, từng người một."
"Mẹ, mẹ lên trước đi!" Vân Sở Lại đỡ Tống Quế Anh, thế nhưng còn chưa chờ bà ấy trèo lên tường thì có một tiếng nổ đinh tai nhức óc đã vang lên, khắp nơi run rẩy kịch liệt khiến mọi người đứng trong sân đều ngã ngửa trên mặt đất.