Bên trong nhà chính rất rộng rãi, mặc dù không thắp đèn nhưng Vân Sở Lại vẫn nhìn thấy rõ người trong phòng.
Tống Quế Anh không cần nhiều lời, sau khi bà ấy kéo cô vào trong nhà thì không ngừng dò xét trên người cô, sợ cô đã xảy ra chuyện gì đó.
Có một ông già gầy còm đang co người ngồi trong góc bên kia, còn có một người phụ nữ cũng thấp bé đang ôm một đứa bé trong ngực mình, có lẽ ba người này chính là cha vợ, vợ Lý Tú Tú và con gái Lý Hương Nhi của Vân Vĩnh Ân.
"Sở Lại, con đã chạy đi đâu?" Sau khi kiểm tra một phen, Tống Quế Anh phát hiện Vân Sở Lại không bị thương, cũng không bị lính Nhật hại thì thở phào, trong mắt bà ấy như chứa nước: "Sao số của hai người chúng ta lại khổ thế này, lần này không thể thoát được rồi."
Quân Nhật đã vây thành, huyện an Bình đã trở thành khu vực bị chiếm giữ, đến lúc đó cửa thành sẽ bị quản lý nghiêm ngặt, chắc chắn bọn họ sẽ không thể ra ngoài.
Vân Sở Lại nhẹ giọng trấn an, cô nhìn về phía Hà Anh đang đứng ở cửa làm thần giữ cửa và cực kỳ cảnh giác: "Mẹ, vị này là bạn của con, nhà anh ta ở vị trí vắng vẻ, không dễ bị quân Nhật chú ý đến, trước tiên chúng ta sẽ đến nhà anh ta trốn tránh vài ngày."
"Bạn, bạn sao?" Ban đầu Tống Quế Anh chỉ chú ý đến Vân Sở Lại mà chưa từng nhìn thấy Hà Anh.
Bà ấy nắm chặt tay Vân Sở Lại, cẩn thận đánh giá Hà Anh vài lần.
Hà Anh phát hiện bà ấy căng thẳng thì để thẳng tay đang sờ bên hông mình xuống, làm lộ ra hai hàm trắng tinh, cười nói: "Bác gái, bác đừng sợ! Cháu là bạn của đồng chí Vân, bác gọi cháu là Tiểu Hà là được rồi."
"Tiểu Hà?" Tống Quế Anh khẽ gật đầu, trông dáng vẻ bên ngoài của Hà Anh có vẻ là người vui tính nên khiến bà ấy có hảo cảm với anh ta nhiều hơn.
Lúc này, lại có một giọng nói nam bén nhọn vang lên: "Cậu là liên quân à?"
Đồng tử của Hà Anh co rụt lại, lập tức rút súng bên hông nhanh như cắt, chỉ vào người vừa lên tiếng.
Trong phòng không khỏi vang lên một trận hoảng hốt, Vân Vĩnh Ân bị họng súng chỉ vào cổ họng thì sắc mặt trắng như tờ giấy, anh ta vội ném gậy gỗ trong tay mà giơ hai tay lên, giọng nói lắp bắp: "Đồng, đồng chí, anh hùng! Tôi không, không có ác ý!"
Ở trong góc, Lý chưởng quỹ và Lý Tú Tú sợ sệt đến mức cuộn tròn người lại. Hôm nay cảnh tượng lính Nhật giết người đã hiện rõ mồn một trước mắt bọn họ, bây giờ lại thấy cảnh tượng này khiến bọn họ sợ vỡ mật, cả người run rẩy, cắn chặt răng mà không dám lên tiếng.
Hà Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Vân Vĩnh Ân.
Tống Quế Anh cũng giật mình, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, bà ấy vội nói: "Tiểu, Tiểu Hà, đây là con trai tôi."
Hà Anh không nói chuyện nhưng họng súng vẫn không dời đi mà chỉ nhìn Vân Sở Lại vẫn chưa nói tiếng nào.
Vân Sở Lại bước lên, ánh mắt đảo khắp người Vân Vĩnh Ân. Người này dựa vào vẻ bề ngoài tuấn tú, da trắng, trái lại có thể lừa gạt không ít cô gái, chỉ là trên mặt anh ta lộ vẻ khôn khéo, tròng mắt chuyển động không ngừng khiến người ta có cảm giác anh ta không thành thật.
Trong tiểu thuyết, chính người này đã làm cầu nối, hợp tác với Vân Vĩnh Thọ âm mưu bán nguyên chủ đi.
Bây giờ Vân Vĩnh Thọ đã chết, cũng không biết Vân Vĩnh Ân vẫn sẽ làm ra chuyện như vậy không?
"Em, em gái, anh là anh hai! Anh hai của em! Thu, thu súng lại đi, ngộ nhỡ nổ súng, khiến lính Nhật kéo đến đây thì làm sao? Mẹ cũng đang ở đây, em gái..." Vân Vĩnh Ân nói không ngừng, sắc mặt hoảng sợ.