Hà Anh nghi ngờ: "Có phải phòng thủ của quân Nhật lúc này quá lỏng lẻo không? Lẽ nào bọn họ lại không có động tĩnh gì?"
Vân Sở Lại cũng bất ngờ. Cô nhíu mày nhìn lượng lính Nhật trên đường đã giảm đi rất nhiều: "Vừa rồi chúng ta đã giết không ít lính Nhật ở cửa Vương Ký Sa Trang, theo lý mà nói bọn họ phải gióng trống khua chiêng bắt đầu lục soát tìm người mới đúng."
"Động tĩnh thế này, có lẽ bọn họ không đến từng nhà kiểm tra." Hà Anh cũng rất khó hiểu.
Vân Sở Lại nhíu mày chặt hơn, trong lòng lại có dự cảm không tốt, cô nói: "Đi! Nhanh chóng đón người."
Cô mặc kệ quân Nhật có tính toán gì, cô phải nhanh chóng dẫn theo Tống Quế Anh an toàn rời khỏi huyện An Bình, còn mấy việc phiền phức còn lại giao cho Lãnh Phong là được, anh ta là nam chính, gặp chuyện gì thì dữ cũng hóa lành mà thôi.
Hà Anh không nghĩ ra nguyên nhân nên khẽ gật đầu: "Đi thôi!"
Bởi vì số lượng lính gác của quân Nhật đã giảm bớt nên hai người bọn họ cũng không phí sức leo tường mà chỉ khom lưng, đi từ mái nhà.
Hôm nay bọn họ đã trì hoãn rất nhiều thời gian, đã sắp hoàng hôn rồi, bóng đêm chính là thứ có thể che dấu hoạt động của mọi người.
Lúc hai người bọn họ đến mái nhà của cửa tiệm Lý Ký thì Hà Anh thấp giọng nói: "Xem ra dân chúng đều trốn về nhà rồi."
Trên đoạn đường họ vừa đi qua thì nhìn thấy mỗi ngôi nhà đều khóa chặt cửa, mặc dù nói trong nhà đều không dám đốt đèn dầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, những thi thể đàn ông trong thành vẫn còn ngổn ngang, lộn xộn trên mặt đất bên ngoài mà chưa có người xử lý.
Vân Sở Lại nhìn thi thể của thiếu niên hiên ngang kia, cô còn nhớ người mẹ gọi cậu ấy là Nhị Cẩu.
"Đồng chí Vân, có phải ngôi nhà này không?" Hà Anh cúi đầu xem xét, nhỏ giọng hỏi.
Vân Sở Lại thu hồi ánh mắt, cô gật đầu nói: "Ừm. Xuống thôi!"
Hôm nay, ngôi nhà đầu tiên cô đốt lửa chính là đây, vật liệu bên trong đã bị lửa thiêu hủy, trên tường đều là dấu vết bị thiêu đốt.
Hai người bọn họ cố gắng thả nhẹ bước chân, từ nóc nhà nhảy vào sân.
Hà Anh cầm chặt súng trong tay mình, nói: "Cô đi gọi người, tôi trông chừng."
Vân Sở Lại gật đầu, cô chạy đến trước cửa phòng, gõ một cái.
Bởi vì cô gõ cửa đột ngột khiến người bên trong không kịp phòng bị, không biết có phải người bên trong giật mình làm rơi thứ gì xuống đất mà phát ra tiếng động, rất nhanh sau đó có tiếng thở dốc rất căng thẳng từ bên trong, ngay sau đó nữa là giọng nói của người đàn ông: "Ai?"
Vân Sở Lại nhìn thoáng qua Hà Anh đang trông chừng, nói: "Anh hai? Có mẹ ở đây không?"
Cô đã hỏi thăm Tống Quế Anh từ trước đó, anh hai Vân Vĩnh Ân ở rể nhà họ Lý, gia đình này chỉ có một người con gái, Lý chưởng quỹ mất vợ và không cưới vợ tiếp theo, cho nên người đang nói chuyện trong này ngoại trừ Vân Vĩnh Ân ra thì không còn ai.
Vân Vĩnh Ân có thể xem là tốt số, vậy mà anh ta lại không chết trong tay lính Nhật, còn sống mà quay về nhà.
Vân Vĩnh Ân còn chưa lên tiếng thì giọng nói kích động của Tống Quế Anh đã vang lên: "Sở Lại, là Sở Lại sao?"
Vân Sở Lại vừa nghe thấy tiếng nói của Tống Quế Anh thì nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Mẹ, là con."
Cô thật sự không có tình cảm gì với cả nhà Vân Sơn, duy chỉ có một mình Tống Quế Anh, bà ấy là một người mẹ tiêu chuẩn, cũng là người duy nhất khiến cô cảm thấy ấm áp khi đến thế giới này, cô muốn đưa bà ấy rời khỏi huyện An Bình.
Chỉ trong chớp mắt, cửa đã mở ra làm lộ gương mặt đầy nước mắt của Tống Quế Anh.
Bà ấy cũng biết tình hình hiện tại rất khác biệt nên dùng tay áo vội lau nước mắt, kéo tay Vân Sở Lại vào trong phòng: "Nhanh! Mau vào trong!"
Vân Sở Lại quay đầu gọi một tiếng: "Hà Anh!"
Hà Anh thu súng lại, chạy đến, bước vào nhà cùng với Vân Sở Lại, sau đó anh ta quay lại, cài then cửa.