Hà Anh không quen với không khí này, giọng nói của anh ta có vẻ hơi mất tự nhiên: "Cô cứu được người nhưng lại bị nghi ngờ, cô tức giận không?"

Đuôi mắt Vân Sở Lại khẽ nhếch lên, cô cũng không ngờ Hà Anh sẽ hỏi mình chuyện này: "Anh cảm thấy thế nào?"

Hà Anh trấn an cô nói: "Có lẽ rất tức giận. Nhưng cô cũng đừng để trong lòng, tôi rất tin tưởng cô, tôi cảm thấy cô là người tốt!"

Hôm nay cô đã thu được hai thẻ người tốt, Vân Sở Lại thật sự dở khóc dở cười, trong lòng cũng thả lỏng hơn. Thật ra ở thời đại này, người vô hại, chất phát như Lương Mãn Thương và Hà Anh vẫn là đa số, cô xem như cũng cảm nhận được tình người.

Lúc đang nói chuyện thì hai người đã đến cửa đường hầm.

Hà Anh đưa tay ra hiện cô dừng lại, còn anh ta lên bậc thang, dán sát lỗ tai vào vách tường, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Đến khi không nghe thấy tiếng động gì thì anh ta mới nhẹ nhàng đẩy tấm ván lên, cẩn thận xác nhận, sau khi đã chắc chắn không có người nào bên ngoài thì mới nhảy ra.

Vân Sở Lại đi theo, hai người đi vào một ngôi nhà, nơi này đã bị tuyết trắng phủ kín.

Hà Anh nhìn mặt đất trở nên ướt át vì tuyết tan đi chút ít, anh ta cười khổ nói: "Khó khăn lắm mới có tuyết rơi nhưng lúc này lại ngừng rồi, ông trời đúng là không có mắt, bảo dân chúng sống thế nào đây?"

Có câu 'tuyết rơi đúng thời điểm báo hiệu một năm được mùa', thế nhưng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời của dân chúng mà thôi.

Vân Sở Lại ngước mắt nhìn khói bụi bắt đầu tản dần trong huyện An Bình, nói: "Quân Nhật đã dập lửa rồi."

Hà Anh than nhẹ một tiếng, chợt hỏi: "Đúng rồi, đồng chí Vân, cô biết mẹ mình ở đâu không?"

Vân Sở Lại nhíu mày: Ban đầu mẹ tôi cũng bị dồn vào vòng ở cửa thành nhưng đến khi quân Nhật điều lính đi dập lửa thì không biết người dân có chạy trốn vào nhà không? Tôi sẽ đến cửa tiệm nghề mộc của anh hai tôi xem thử đã!"

"Anh hai của đồng chí Vân cũng ở huyện thành sao? Nhà nào?" Hà Anh ngạc nhiên.

"Cửa tiệm nghề mộc Lý Ký." Vân Sở Lại nhìn tường cao mà đau đầu, thẻ sức mạnh đã hết thời hạn, cô muốn leo tường vào cửa tiệm nghề mộc của Vân Vĩnh Ân là chuyện không thể, thế nhưng lúc này khắp trên đường đều có trạm gác của quân Nhật, làm sao vượt qua?

Giống như nhìn ra vẻ khó xử của Vân Sở Lại, Hà Anh ngẫm nghĩ, nói: "Tôi cõng cô đi!"

"Cõng tôi?" Vân Sở Lại sững sờ.

Hà Anh chợt tỉnh táo lại thì vừa lúng túng vừa ngượng ngùng nói: "Cô, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải... Tôi chỉ..."

Vân Sở Lại buồn cười nói: "Tôi không hiểu lầm. Chỉ là khoảng cách này quá xa, ngộ nhỡ chạm mặt lính Nhật thì chúng ta đều tránh không được. Thế này đi, chúng ta lên nóc nhà quan sát tình hình bên ngoài trước đã, nhìn xem có thể di chuyển từ mái nhà này sang mái nhà khác không."

Thời đại này, nam giới thường chất phát lại ngây thơ, về mặt tình cảm, bọn họ chắc chắn là đàn ông chất lượng cao, cũng chính vì tham gia cách mạng nên luôn nằm trong nguy hiểm nhưng đó là điều không thể tránh khỏi, vì vậy ngoại trừ phương diện an toàn của bọn họ không được bảo đảm thì các phương diện còn lại cũng không có khuyết điểm nào.

Bọn họ thiện lương, chất phác, siêng năng, dũng cảm, tư tưởng cao, thật sự rất tốt.

Đột nhiên Vân Sở Lại phát hiện bản thân mình có thể thoát khỏi kiếp độc thân ở thời đại này, cô sẽ tìm một người đàn ông cùng chung chí hướng với mình để nói chuyện yêu đương gì đó.

Hai mắt Hà Anh sáng lên, khẽ gật đầu: "Được! Vậy tôi lên trước, rồi kéo cô lên."

Thể chất của anh ta rất tốt, Hà Anh có thể dễ dàng nhảy lên, một tay bám lên tường, sau khi đứng vững rồi thì cẩn thận quan sát xung quanh một vòng, sau đó mới kéo Vân Sở Lại lên, hai người nằm rạp người trên mái hiên, nhìn xuống đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play