Cô chỉ có một mình, điều quan trọng nhất lúc này chính là sống sót, thỉnh thoảng nhận được một hai túi kinh nghiệm là đủ.
Sở dĩ cô nói Đỗ Hoài Văn phái một người đi theo mình là bởi vì cô biết Lãnh Phong không tin tưởng mình, chắc chắn anh ta sợ sau khi cô rời khỏi đường hầm thì sẽ lập tức bí mật báo cho quân Nhật biết, thay vì để anh ta nói ra thì cô nên lên tiếng đề nghị trước.
Cơ thể Đỗ Hoài Văn ngồi thẳng hơn, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Vân Sở Lại rất lâu, sau đó anh ta khẽ gật đầu, đứng lên đi trước.
Vân Sở Lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô vừa rời khỏi căn phòng đất này thì lập tức đối diện với ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác của Lãnh Phong.
Cô chớp mắt nghe Đỗ Hoài Văn lên tiếng: "Hà Anh, cậu đưa đồng chí Vân đi một chuyến."
Hà Anh đứng lên, vô thức nhìn về phía Vân Sở Lại, đến khi đối diện với gương mặt xinh đẹp nhưng bình tĩnh của cô khiến anh ta ngượng ngùng, quay đầu sang một bên, ho nhẹ một tiếng nói: "Đi, đi đâu?"
Đỗ Hoài Văn nói: "Mẹ của đồng chí Vân vẫn còn ở trong huyện An Bình, cậu hỗ trợ đưa người đến nơi an toàn."
Hà Anh khẽ gật đầu: "Vâng! Đội trưởng yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Lúc này, Lãnh Phong đã đứng thẳng lưng, trong tay vuốt con dao quân dụng, giọng nói lạnh lùng: "Chú Đỗ, cháu đi với cô ta!"
Còn chưa đợi Đỗ Hoài Văn mở miệng thì Lương Mãn Thương đã bước lên ôm vai anh ta, kéo người vào trong góc, cười nói: "Đội trưởng, anh đừng đi, Lệ Chiêu còn chưa tỉnh lại, anh vẫn nên ở lại đây thì hơn."
Lãnh Phong nhìn vẻ mặt phòng bị của Lương Mãn Thương thì tức giận không nhẹ. Thằng ranh này sợ anh ta ném đá giấu tay sao?
Vân Sở Lại nhíu mày, nói với Hà Anh: "Đi!"
Hà Anh vội gật đầu, hai người bọn họ không chờ Lãnh Phong mà nhanh chân rời khỏi đường hầm.
Bọn họ vừa đi thì Lãnh Phong vội chạy đến trước mặt Đỗ Hoài Văn: "Chú Đỗ, cô ta nói thế nào?"
Đỗ Hoài Văn ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo, cứng rắn của Lãnh Phong, anh ta khẽ than một tiếng, rồi đưa tay vỗ vai anh ta: "Đồng chí Lãnh Phong, có một số việc, chúng ta cần dùng mắt để nhìn, dùng trái tim cảm nhận, nếu chỉ mù quáng vào một suy nghĩ thì chỉ làm tổn hại đến đồng chí của chúng ta, biết không?"
Lãnh Phong nhíu mày, ánh mắt sáng như đuốc trở nên do dự: "Chú Đỗ, chú tin tưởng cô ta sao?"
Đỗ Hoài Văn mím môi, sắc mặt nghiêm túc: "Cô ấy phóng hóa đốt tiệm lương thực, cứu được dân chúng, cũng cứu được các cậu, đó là những gì tôi nhìn thấy. Còn về bí mật của cô ấy, chỉ cần cô ấy không gây tổn hại cho quốc gia và Liên đảng thì chúng ta cũng không cần hỏi đến. Ví dụ hôm nay, bao nhiêu phen nguy hiểm như thế, một cô gái như cô ấy có sức để tự vệ đã là chuyện may mắn rồi, đó không phải nguyên nhân khiến chúng ta nghi ngờ cô ấy."
Sắc mặt Lãnh Phong thay đổi, hai tay siết chặt, bỗng nhiên Lương Mãn Thương lại hưng phấn reo lên: "Lệ Chiêu! Cô đã tỉnh rồi!"
Lãnh Phong thả lỏng bàn tay đang siết chặt, anh ta có vẻ sa sút tinh thần nói với Đỗ Hoài Văn: "Tôi biết rồi chú Đỗ."
"Nhìn anh không lớn tuổi lắm, anh đã gia nhập Liên đảng bao lâu rồi?" Vân Sở Lại nhìn người dẫn đường Hà Anh hỏi.
Hình như Hà Anh không phục nói: "Tôi đã hai mươi rồi." Nói dứt lời, anh ta lại ưỡn ngực, tự hào nói: "Tôi gia nhập Liên đảng từ năm mười sáu tuổi, mặc dù không được xem là người tham gia cách mạng lâu năm nhưng cô yên tâm, tôi cam đoan có thể đưa mẹ cô đến nơi an toàn."
"Ừm." Vân Sở Lại lên tiếng. Bên trong đường hầm chật hẹp chỉ có tiếng bước chân của bọn họ.