Căn phòng này rất chật, vẻn vẹn chứa được năm người trưởng thành, thế nhưng đây đã là điều kiện tốt nhất mà đội du kích Liên đảng có thể có được. Vân Sở Lại ngồi trên chiếc ghế gỗ kẽo kẹt, bỗng nhiên cô không còn tức giận nữa.
Bây giờ cô cũng được xem là đã được Đỗ Hoài Văn che chở, ngồi trên địa bàn của người ta lại làm bừa này nọ thì ra thể thống gì?
Vả lại, cô cũng không nên so đo với Lãnh Phong, dù sao anh ta cũng là nam chính, cô đối nghịch với anh ta sẽ không có lợi.
Sắc mặt Đỗ Hoài Văn ôn hòa, không bị cảm xúc chi phối như Lãnh Phong, ánh mắt sáng lộ vẻ thưởng thức.
Anh ta cười, giống như rất tò mò nói: "Rốt cuộc thì tôi nên gọi cô là đồng chí Vân Tử Thanh hay vẫn là đồng chí Vân Sở Lại?"
Với câu hỏi này, Vân Sở Lại lại không hề thấy chột dạ mà kể lại toàn bộ chuyện mình và Vân Tú Hòa bị tráo đổi thân phận. Cô nhún vai nói: "Tôi không muốn làm Vân Tử Thanh cũng không muốn làm Vân Tú Hòa, lúc còn đi học ở tỉnh thành, giáo viên đã đặt tự cho tôi là Sở Lại, vì vậy tôi cũng tự đổi tên của mình thành Vân Sở Lại."
"Người dân trong thôn Vân Gia có thể làm chứng cho tôi, nếu các người không tin thì có thể đi kiểm chứng."
Vân Sở Lại nói không nhanh không chậm, vẻ mặt rất thong dong.
Đỗ Hoài Văn im lặng gật đầu.
Anh ta hé môi, vừa muốn lên tiếng thì đã nghe Vân Sở Lại nói: "Rất xin lỗi vì vừa rồi đã lừa anh, chỉ là khi đó rất gấp, nếu tôi không nói ra tên của tiểu đội Phong Hỏa thì chỉ sợ các người đã không chịu bỏ qua cho tôi."
"Nếu anh muốn hỏi thân phận của tôi, vậy tôi chỉ có thể nói cho anh biết tôi chỉ là một người bình thường."
"Khi còn nhỏ tôi từng gặp một người làm y, y thuật của người đó rất cao siêu, đã dạy tôi rất nhiều thứ, kể cả tiếng Nhật cũng do ông ấy dạy tôi, chỉ là sau này ông ấy nói mình phải đi làm một chuyện rất quan trọng, từ đó về sau thì tôi cũng không gặp lại ông ấy nữa."
"Không có cách nào để xác minh chuyện này nên nếu các người không tin thì tôi cũng hết cách."
"Tất nhiên hiện tại tôi chỉ mới mười tám tuổi, chỉ cần qua vài năm nữa là có thể dễ dàng điều tra, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với người Nhật, cũng không thể nào là đặc vụ của Nhật Bản, tôi cũng giống như các người, đều mong muốn có một ngày Cửu Châu có thể khôi phục lại hòa bình, thống nhất đất nước.
"Đội trưởng Đỗ, tôi có thể cam đoan với anh, tôi không có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào với Cửu Châu hay với Liên đảng." Giọng nói của Vân Sở Lại rất thành khẩn, cô thản nhiên nhìn thẳng Đỗ Hoài Văn.
Trong những lời này, ngoại trừ việc cô bịa đặt ra một người thầy dạy y thuật cho mình ra thì tất cả những lời còn lại đều là lời nói thật lòng.
Đỗ Hoài Văn khẽ lắc đầu cười, một lát sau anh ta nói: "Đồng chí Vân có dự định gì cho sau này không?"
Anh ta thấy nếu để người có năng lực như Vân Sở Lại gia nhập Liên đảng thì chắc chắn là một sự hỗ trợ cực kỳ lớn cho tổ chức, thế nhưng Vân Sở Lại không thể xác minh rõ lời cô nói trước đó nên anh ta không thể mở lời mời cô gia nhập.
Vân Sở Lại im lặng một lúc: "Bây giờ tôi chỉ muốn dẫn theo mẹ mình rời khỏi huyện An Bình, các người có thể phái một người đi với tôi, nếu có thể dẫn mẹ tôi ra, tôi sẽ đưa bà ấy rời đi, tôi cũng không muốn lăn lộn giữa cuộc chiến giữa các người và quân Nhật."
Cô hiểu rõ hiện nay Lãnh Phong cực kỳ nghi ngờ mình, nếu cô ở lại chỉ càng khiến người ta chướng mắt, không bằng quay lại đoàn chạy nạn trước một bước.
Dựa theo tình tiết của cốt truyện thì sớm muộn gì Lãnh Phong và Vân Tú Hòa cũng bị đẩy về cùng một chỗ, cô chỉ cần im lặng đi theo đoàn chạy nạn, đóng vai trò làm nền, lựa cơ hội thích hợp mà thoát khỏi nội dung cốt truyện là được, không cần thiết đấu với quân Nhật.