Cô hít sâu một hơi, chế giễu lại: "Ha ha, nếu tôi là đặc vụ của Nhật thì tôi cần gì cứu anh? Cần gì cứu đội viên của anh? Vả lại tiểu đội của các người lại không có danh tiếng gì, vì sao tôi phải lãng phí thời gian của mình lên các người?"

Vân Sở Lại suýt giận quá hóa cười, nếu không có Lương Mãn Thương cản trước mặt cô thì nhất định cô đã ấn đầu Lãnh Phong vào chậu nước cho anh ta tỉnh táo lại, cho dù anh ta có nghi ngờ cũng không được phép nghi ngờ cô là đặc vụ của Nhật, anh ta đang sỉ nhục cô! Là sự sỉ nhục lớn nhất!

Lương Mãn Thương giang hai tay mình ra, bảo vệ Vân Sở Lại sau lưng.

Anh ta nói: "Đúng! Đúng vậy, cho dù đồng chí Vân có bí mật gì thì chắc chắn cô ấy cũng là người tốt! Anh cũng nhìn thấy cô ấy đã giết mấy tên lính Nhật, đồng chí Vân là người tốt, anh không thể nói xấu cô ấy như vậy!"

Dường như Lương Mãn Thương cảm thấy mình vẫn như vậy thì rất yếu thế nên anh ta trịnh trọng vỗ ngực mình nói: "Em có thể đảm bảo!"

"Cậu dựa vào đâu đảm bảo cho cô ta?"

"Cho dù cô ta không phải đặc vụ của Nhật Bản thì cũng không phải người tầm thường, thân phận của cô ta tuyệt đối không sạch!"

"Có lẽ đội quân bí mật đêm qua chính là tổ chức sau lưng cô, rốt cuộc các người xuất hiện trong phạm vi Long Đô là có ý đồ gì? Có phải các người đã dẫn đám quân Nhật đến thôn Vân Gia không?"

Giọng nói của Lãnh Phong như phát lạnh, anh ta nhìn chằm chằm vào Vân Sở Lại.

"Đầu óc anh bị chập mạch rồi đúng không?" Giọng nói của Vân Sở Lại lộ rõ sự tức giận, cô quay người bưng chậu nước, bước lên trước Lương Mãn Thương, giội tất cả nước bẩn lên người Lãnh Phong.

Hành động này của cô khiến bầu không khí như đông cứng lại.

"Cô!" Lãnh Phong giận dữ, tóc ướt sũng, nước không ngừng chảy xuống.

"Cô cái gì?" Vân Sở Lại đưa tay, muốn ném cả chậu nước vào người Lãnh Phong nhưng nhìn thấy cái chậu có chất lượng đáng lo trong tay mình, cô chỉ sợ mình lại làm tổn thất tài sản của đội du kích vốn đã có cuộc sống khó khăn, vì vậy cô tức giận thu tay lại.

Vân Sở Lại đặt chậu nước lại chỗ cũ, mắng một câu: "Vong ân bội nghĩa! Trước khi nghi ngờ người khác thì phải biết ơn đã!"

Lương Mãn Thương nhìn Lãnh Phong đang vô cùng chật vật, anh ta cũng không biết làm thế nào mà trong bầu không khí căng thẳng này, mình lại cảm thấy buồn cười.

Chỉ là anh ta phải cố nén cười, nuốt một ngụm nước bọt xuống, nói: "Đội trưởng, cho dù anh có nghi ngờ cô ấy thì cũng phải để cô ấy có cơ hội giải thích. Cô ấy sẵn sàng làm lộ thân phận để cứu chúng ta, vậy chắc chắn cô ấy sẽ không hại chúng ta."

Lãnh Phong nhìn chằm chằm Lương Mãn Thương, cắn răng, anh ta vẫn chưa muốn cứ như thế mà bỏ qua cho Vân Sở Lại.

Nếu cô thật sự là đặc vụ của kẻ thù có lòng xấu thì đây sẽ là một đòn trí mạng đối với căn cứ Liên đảng Long Đô.

Chỉ là chưa chờ anh ta quyết định thì Đỗ Hoài Văn đã mở miệng nói trước. Đỗ Hoài Văn nhìn bốn phía, anh ta phát giác mọi người đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào Vân Sở Lại thì tức giận khoát tay: "Được rồi, các người nên làm gì thì tiếp tục làm đi!"

Đỗ Hoài Văn dứt lời, anh ta quay lại nhìn Vân Sở Lại: "Đồng chí Vân, chúng ta nói chuyện riêng!"

Vân Sở Lại vén vài sợi tóc rối ra sau tai mình, vẻ mặt cô đã bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Được!"

Lãnh Phong nhíu mày, không đồng ý nhìn về phía Đỗ Hoài Văn: "Chú Đỗ!"

Đỗ Hoài Văn khoát tay, ngăn anh ta lại, dẫn Vân Sở Lại đến một căn phòng đất chật hẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play