Vương Di Phong đứng thẳng người lên, ánh mắt khâm phục nhìn về phía Vân Sở Lại: "Đồng chí Vân, đồng chí xử lý miệng vết thương cực kỳ tốt! Vị đồng chí này đã tạm thoát khỏi nguy hiểm rồi, giống như đồng chí Vân nói, chỉ cần không bị nhiễm trùng thì có thể sống rồi!"

Vương Di Phong vừa dứt lời thì một trận reo hò bộc phát trong đường hầm, chỉ là bởi vì bọn họ đã hoạt động một thời gian dài dưới đường hầm nên đã quen cẩn thận, vì vậy lúc này tiếng reo hò đã được giảm xuống rất thấp.

Tất nhiên điều này cũng không làm ảnh hưởng đến sự hưng phấn của đoàn người, việc cứu sống được một mạng người thế này càng làm bọn họ hưng phấn hơn.

Vân Sở Lại cảm nhận được sự vui mừng của mọi người thì khóe miệng hơi nâng lên, chỉ là nụ cười còn chưa kịp nâng cao đã nhanh chóng thu lại, bầu không khí vui mừng trong đường hầm cũng lập tức im bặt mà giống như đông cứng lại.

"Rốt cuộc cô là ai? Cô thật sự là con gái của địa chủ trong thôn Vân Gia sao?"

Lưỡi dao sắt bén đã kề lên cổ họng Vân Sở Lại, Lãnh Phong đứng sau lưng cô, nhìn nghiêng thì tư thế của hai người bọn họ giống như một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, chỉ là trong đôi con ngươi sáng ngời và có thần của Lãnh Phong lại trở nên lạnh lẽo và đầy nghi ngờ.

Động tác rửa tay của Vân Sở Lại vẫn không ngừng lại, cô lạnh lùng cười: "Có câu này anh đã nói sai rồi, là con gái giả."

Thấy chưa? Kết quả của lòng tốt và mềm lòng chính là thế này!

Cô tự nhắc nhở chính mình một lần nữa, nếu muốn sống sót thì chỉ có thể lạnh lùng, nhẫn tâm. Cuộc sống vào những năm 40 dạy cô phải nhẫn tâm, tùy theo nó kéo dài được bao lâu.

Lãnh Phong bị một câu của Vân Sở Lại chẹn họng, tay đang nắm chuôi dao cũng thả lỏng hơn mấy phần.

Lương Mãn Thương nhìn thấy hành động của Lãnh Phong thì lập tức xù lông lên: "Đội trưởng, anh làm gì vậy? Đồng chí Vân vừa mới mạo hiểm cứu viện, anh còn chưa cảm ơn người ta, bây giờ cô ấy còn cứu mạng của Lệ Chiêu, anh làm như vậy chẳng khác gì lấy oán báo ân?"

Lương Mãn Thương định dùng tay cản dao nhưng Lãnh Phong biết rõ tính tình của Lương Mãn Thương nên trước khi Lương Mãn Thương đến thì anh ta đã thu hồi dao lại.

Lương Mãn Thương vẫn không dừng bước, anh ta bước đến, ngăn giữa Lãnh Phong và Vân Sở Lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Lãnh Phong.

Lãnh Phong chỉ cảm thấy khó thở, anh ta tức giận nhìn Lương Mãn Thương. Thằng khờ này!

"Vân Tử Thanh, tôi biết rõ con người cô, rất khó tưởng tượng một kẻ khinh người như cô đột nhiên thay đổi hoàn toàn, cô trở thành nữ anh hùng hợp tác với Liên đảng chống lại quân Nhật, cô còn biết tiếng Nhật lưu loát và y thuật, cô nói con người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy sao?"

Lãnh Phong nhìn về phía Vân Sở Lại mỏng manh, trong giọng nói đầy kiêng kị và nghi ngờ.

Có đôi khi, chỉ một sự kiện thì còn có thể tìm được lý do nhưng sau hai sự kiện, ba sự kiện thì không thể tiếp tục tìm được lý do nữa.

"Đến người Nhật còn không thể nghe thấy sự khác biệt trong tiếng mẹ đẻ của mình, vậy cô căn bản không phải Vân Tử Thanh."

"Nếu tôi đoán không sai thì cô chính là đặc vụ ẩn nấp cực sâu của quân Nhật, cô sử dụng thủ đoạn thay thế thân phận của Vân Tử Thanh, mục đích chính là đánh vào căn cứ của Liên đảng, phối hợp với quân Nhật từ bên trong, đúng không?"

Bầu không khí trong đường hầm dần dần căng thẳng lên theo lời Lãnh Phong nói, có một số người không tự giác được mà cầm súng lên.

Vân Sở Lại xoay người lại, theo động tác của cô, trong đường hầm vang lên tiếng đạn lên nòng đồng loạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play