Lượng máu chảy ra dần ít lại, Vân Sở Lại bình tĩnh nói: "Kim khâu."
Lúc này, Vương Di Phong càng khâm phục cô hơn, không cần Lãnh Phong, ông ấy đã lập tức tự mình cầm kim khâu dùng trong y tế đến.
Vân Sở Lại vừa liếc mắt nhìn kim khâu trong tay mình thì ánh mắt hơi thay đổi.
Đây là chỉ ni lông sử dụng trong y tế bắt đầu từ năm 1938. thuộc loại sợi tổng hợp hóa học không thấm nước. Xem ra đội du kích trong lòng đất huyện an Bình này cũng không tính là giàu có, bọn họ không sử dụng catgut tiệt trùng có thể hấp thụ được.
Vân Sở Lại nói thầm trong lòng mình hai câu mà không nói ra miệng, cô bắt đầu khâu miệng vết thương.
Khoảng hai mươi phút sau, Vân Sở Lại dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
Cô giang tay dính máu của mình ra, nói với Lãnh Phong: "Trong túi tôi có thuốc, chờ cô ấy tỉnh lại thì cho cô ấy uống hai viên."
Lãnh Phong lấy lại tinh thần, hầu kết của anh ta hơi nhúc nhích, anh mắt anh ta nhìn Vân Sở Lại rất sâu.
Lúc này anh ta không hỏi gì mà chỉ bước lên, móc ra mấy viên thuốc hình con nhộng có màu trắng xanh đan xen từ trong túi áo cô ra.
"Tỉnh? Đợi cô ấy tỉnh sao?" Lương Mãn Thương vẫn đang ngơ ngác thì lập tức lấy lại tinh thần, anh ta giật mình, đứng bật dậy, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô nhưng anh ta sốt sắng nhìn về phía Vân Sở Lại rồi lại nhìn Lý Lệ Chiêu.
"Đồng, đồng chí Vân, ý của cô là cô đã cứu Lệ Chiêu sống lại rồi sao?" Lương Mãn Thương cẩn thận hỏi, trong giọng nói đầy vẻ kính sợ.
Vào thời đại này, bác sĩ vốn dĩ là một nghề nghiệp được người ta kính trọng, huống hồ là ngay sau khi mọi người chắc chắn Lý Lệ Chiêu sắp chết thì có một người xuất hiện và cứu sống cô ấy, mọi người ở đây vừa chấn động vừa rung động mà không thể nói được lời nào.
Vân Sở Lại đi đến chậu nước bên cạnh, nói: "Cho uống thuốc đúng hạn, chỉ cần không xuất hiện tình trạng nhiễm trùng là được."
Cô đã thấy vết thương của Lý Lệ Chiêu rất sâu, có lẽ nguyên nhân xuất huyết nhiều như vậy là do viên đạn xuyên qua làm vỡ nội tạng, cô ấy đã được cấp cứu, viên đạn cũng đã được lấy ra, chỉ cần không xuất hiện nhiễm trùng hoặc nhiễm trùng máu thì sẽ không sao.
Chỉ là cho dù đã có Amoxicillin thì cô cũng không dám chắc Lý Lệ Chiêu sẽ không bị nhiễm trùng, bởi vì phương diện vệ sinh quanh đây khá tệ, không có phòng kín trong quá trình cô xử lý vết thương, cũng không có thuốc đặc thù để tiến hành xử lý vết thương.
"Đồng chí Vân, cảm ơn cô!" Lương Mãn Thương kích động đến mức cả người run rẩy, anh ta cung kính bái lạy Vân Sở Lại.
Lúc này Lôi Hổ đã ngừng khóc, trên gương mặt chất phát của anh ta vô cùng bẩn, có cả bụi đất và cả vết máu, nhìn vô cùng chật vật.
Lôi Hổ đi đến trước mặt Vân Sở Lại, cũng khom người bái lạy cô, giọng nói ồm ồm: "Cảm ơn cô."
Vân Sở Lại đang nhúng tay vào chậu nước, cô rửa vết máu dính trên tay mình, bình tĩnh nói: "Việc nên làm."
Cô biết Lãnh Phong đã bắt đầu nghi ngờ cô, cô vốn đã không muốn để ý đến nhưng thấy Lý Lệ Chiêu phải hy sinh vì đã yểm trợ cho đồng đội, chống lại quân Nhật, cô còn nghe thấy những lời nói chất phác, nhẹ nhàng của cô ấy trước khi chết, rốt cuộc thì vẫn mềm lòng.
Ngoại trừ việc này ra, lý do cô cứu người vẫn còn một nguyên nhân khác mà cô không muốn ai biết.
Cô muốn kiểm chứng rốt cuộc có thể cứu sống người vốn đã chết không.
Ánh mắt Đỗ Hoài Văn nhìn Vân Sở Lại rất phức tạp, anh ta lập tức đưa mắt nhìn đến Vương Di Phong đang thổn thức, cảm thán bên kia.
Vương Di Phong vừa nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Đỗ Hoài Văn thì bước lên kiểm tra cho Lý Lệ Chiêu, quả nhiên ông ấy đã phát hiện hô hấp vốn yếu ớt của Lý Lệ Chiêu lại trở nên mạnh mẽ, rõ ràng hơn, thậm chí là còn ổn định hơn, mà vết khâu cũng cực kỳ tiêu chuẩn, đã hoàn toàn cầm được máu.