Rốt cuộc Lôi Hổ và Lương Mãn Thương không kiềm chế được nữa, hai người vừa bụm mặt vừa khóc thành tiếng.
Lý Lệ Chiêu cố gắng chống đỡ, nhìn về phía Lãnh Phong, cô ấy há miệng thì bọt màu càng trào ra nhiều hơn, cô ấy biết mình không còn sức nữa rồi, cô ấy cũng không tiếp tục nhắc nhở nữa mà quay đầu nhìn về phía đường hầm u ám, giống như muốn xuyên qua đường hầm này để nhìn thấy bầu trời sáng.
Lý Lệ Chiêu hy vọng có một ngày trong tương lai sẽ không còn chiến tranh ở Cửu Châu nữa, tất cả mọi người đều có thể sống dưới ánh mặt trời.
Lưng Lãnh Phong run rẩy, ánh mắt anh ta nhìn Lý Lệ Chiêu dần dần ảm đạm.
Vân Sở Lại đứng một bên, móng tay cô đâm vào lòng bàn tay, trong lòng đang đấu tranh, mắt thấy Lý Lệ Chiêu sắp tắt thở rồi thì không nhịn được mà thầm mắng một tiếng, kéo mấy người cản trước mặt mình ra, vượt qua đám đông, tay cầm kim châm, tiêm Adrenna vào ngực Lý Lệ Chiêu.
Lãnh Phong giật mình, anh ta nổi giận đùng đùng nói: "Vân Tử Thanh! Cô muốn làm gì?"
Anh ta đã biết Vân Tử Thanh không phải hạng người tốt đẹp gì, hôm nay nhìn thấy cô giúp tiểu đội Phong Hỏa thoát khỏi nguy hiểm, anh ta còn cảm thấy áy náy vì trước đây mình đã hiểu lầm cô. Thế nhưng đúng là chó không bỏ được thói đớp cứt, thế mà Vân Tử Thanh còn muốn ra tay với thi thể của Lý Lệ Chiêu.
Lãnh Phong vừa nói vừa muốn bước lên ngăn cản nhưng Vân Sở Lại lại lạnh lùng nói: "Không muốn cô ấy chết thì đứng sang một bên cho tôi!"
Giọng nói của cô lạnh lùng, bình tĩnh nhưng khiến Lãnh Phong phải đứng im tại chỗ.
Vân Sở Lại rút ống tiêm mà không để lại dấu vết, cô nhanh chóng tiến hành cấp cứu cho Lý Lệ Chiêu.
Động tác của cô lưu loát, thành thục, cô nâng gáy và cằm của Lý Lệ Chiêu lên, bắt đầu áp dụng cách ấn lên lồng ngực, một lát sau, cô áp tai mình lên lồng ngực cô ấy, lắng nghe nhịp tim của cô ấy đang dần hồi phục lại, sau đó mới bắt đầu xử lý miệng vết thương.
Lúc cô còn ở quân khu, việc cô làm nhiều nhất chính là xử lý vết thương đạn bắn.
"Dao!" Cô lau sạch máu đã tràn ra vị trí xung quanh, rồi nói với người bên cạnh.
Lãnh Phong ngơ ngác nhưng anh ta cấp tốc rút dao ra đưa đến.
Vân Sở Lại nhận lấy, cô bình tỉnh nói: "Lửa."
Cô thản nhiên ra lệnh, lúc này cũng không ai dám lên tiếng ngăn lại, bốn phía im ắng.
Mọi người nhìn cô đốt lưỡi dao, sau đó vững vàng cắt vào vết thương của Lý Lệ Chiêu, lấy viên đạn từ bên trong ra, ngay sau đó máu càng chảy ra nhiều hơn.
Vương Di Phong hít vào một hơi khí lạnh, ông ấy không kìm được nói: "Đồng chí, vết thương thế này, không cầm được máu."
Ông ấy là đội viên y tế duy nhất của đội du kích huyện An Bình, ông ấy đã làm công việc này nhiều năm nay, không nói đến năng lực có cao siêu hay không thì ông ấy cũng là người có kinh nghiệm.
Chẳng qua từ trước đến nay, ông ấy chưa bao giờ là người mắt cao hơn đầu, mà một loạt những động tác Vân Sở Lại cũng có thể chứng minh vị nữ đồng chí trẻ tuổi, xinh đẹp này là một bác sĩ khoa ngoại có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Cho dù Vương Di Phong đã theo nghề y này nhiều năm nay nhưng ông ấy cũng không khỏi bội phục sự bình tĩnh, điềm nhiên khi cô bắt đầu dùng dao phẫu thuật.
Chỉ là cho dù viên đạn đã được lấy ra nhưng không thể cầm được máu thì người vẫn không thể sống được.
Vân Sở Lại vẫn chưa ngẩng đầu lên: "Cầm không được thì nghĩ thêm nhiều cách đến khi cầm được."
Không cầm được máu, vậy phải áp dụng nhiều cách hơn, đè lên để cầm máu, thêm băng gạc để cầm máu, nhét thêm gì đó để cầm máu... Hết lớp này đến lớp khác khiến mọi người đứng bên cạnh nhìn thấy mà hoa cả mắt.
Vào năm 1941. cách cứu chữa của cô không thể nghi ngờ là quá mới lạ.