Đám người Lãnh Phong từ phòng củi nhào ra, quay lại bắn giết lính Nhật, tuy nhiên, sức chiến đấu của bọn chúng cũng hết sức kiên cường, ban đầu còn lơ là cảnh giác, nhưng khi cuộc đấu súng bắt đầu, bọn chúng nhanh chóng phản ứng lại, nháo nhào tìm kiếm nơi trú ẩn.
Lương Mãn Thương thấy lính Nhật lui về sau, không chút do dự tiến lên, một phát đạn tiêu diệt được một tên tiểu quỷ tử.
Vân Sở Lại thu hồi quả cầu ánh sáng nhảy ra khỏi người tên cầm đầu, cô không tiến lên tham gia trận chiến, mà lui về phía sau hòn non bộ
Cô am hiểu vũ khí lạnh, hiện tại hỏa lực đánh rất mạnh, nếu lao tới e là phải để cái mạng nhỏ lại ở đây, thẻ sức mạnh không còn nữa, hiện tại cô có muốn chiến đấu với đám quỷ tử cũng chỉ là một trò đùa.
Không biết qua bao lâu, trận chiến đã kết thúc.
Vân Sở Lại còn chưa đi ra, đã nghe tiếng Lương Mãn Thương hoảng sợ: ""Lệ Chiêu! Lệ Chiêu cô thế nào rồi? Phải cố gắng chống đỡ!""
Lệ Chiêu? Lí Lệ Chiêu?
Trong đầu Vân Sở Lại nhảy ra cái tên này, trước khi Vân Tú Hòa gia nhập tiểu đội Phong Hỏa, thì đây là cô gái duy nhất của tiểu đội.
Cô còn cho là lần này tiểu đội Phong Hỏa vào thành phố chỉ có Lãnh Phong, Lôi Hổ và Lương Mãn Thương, không nghĩ đến còn có Lí Lệ Chiêu.
Vân Sở Lại đi ra khỏi hòn non bộ, thi thể lính Nhật đầy trên đất, vừa nhìn đã biết vừa trải qua một trận thảm chiến, cô thuận tay nhặt một lưỡi lê lên, đi đến bên cạnh đám người tiểu đội Phong Hỏa, nhìn lướt qua Lí Lệ Chiêu trúng đạn ở ngực đang nằm hấp hối.
Vẻ ngoài của cô gái này bình thường, một nửa khuôn mặt cô ấy là vết bớt màu đen.
Cô nhớ rõ cốt truyện, cô gái này mất trong một cuộc tấn công của lính Nhật vào đêm qua.
Vì có quân đội Hoắc gia nhúng tay vào, nên tiểu đội Phong Hỏa không có thương vong.
Cho nên, cuối cùng Lí Lệ Chiêu vẫn cũng không thể trốn khỏi vận mệnh, phải chết ở huyện An Bình?
Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Sở Lại có chút nặng nề, nếu như các nhân vật trong tiểu thuyết đều không thể tránh khỏi vận mệnh, vậy còn cô? Hoắc Trạm? Có phải anh cũng đã chết rồi hay không? Vậy cô còn có thể sống thêm được bao lâu?
Lòng Vân Sở Lại cũng đột nhiên trầm xuống.
Chỉ là, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến vấn đề này, cô hít sâu một hơi, cố gắn kiềm chế cảm xúc.
Cô hạ mắt nhìn thoáng qua những người ở tiểu đội Phong Hỏa, tuy lúc này không thích hợp những cô vẫn nghiêm túc nói: ""Nơi này vừa gây ra động tĩnh quá lớn, chúng ta phải nhanh chóng rút lui, nếu không sau khi quân Nhật bình ổn lại, sẽ đưa người đến đây giết chúng ta.
Lãnh Phong ngẩng đầu nhìn cô, lại hạ mắt xuống: ""Rút lui!""
Lương Mãn Thương lau mặt, lập tức nói: ""Tôi cõng Lệ Chiêu!""
""Để tôi cõng cô ấy!"" Người đàn ông cao lớn thô kệch ở bên cạnh nói, giọng nói anh ta nặng nề rầu rĩ, một cánh tay buông thõng xuống, máu không ngừng chảy ra, vừa nhìn đã biết là trúng đạn.
Lương Mãn Thương lắc đầu,""Lão Lôi, anh đã bị thương rồi, vẫn nên để tôi cõng đi.""
Vân Sở Lại cau mày,""Các người còn lề mề như vậy, nếu bọn chúng đến chúng ta sẽ chạy không thoát.""
Bọn họ cũng biết nặng nhẹ, cuối cùng vẫn là Lương Mãn Thương cõng Lí Lệ Chiêu, nhanh chóng rút khỏi Vương Ký Sa Trang, bọn họ vừa đi, một người đàn ông trung niên đầu đội mũ dưa, mặc áo dài vải bông từ trong góc đi ra.
Ông ta nhìn thi thể lính Nhật nằm đầy trên đất, chạm vào bộ râu cá chê của mình, cười khổ một tiếng.
Nhưng ánh mắt ông ta lại trở nên thâm trầm, nhìn Vân Sở Lại, nhìn đám người Lãnh Phong rời đi, có chút đăm chiêu.