Lương Mãn Thương cau mày, phản bác nói: ""Không được, như vậy quá nguy hiểm!""
Bọn chúng là một đám đàn ông, lại để một cô gái mạo hiểm cứu mọi người, nói ra cũng ngại xấu mặt.""
Vân Sở Lại nhắm mắt, nghiêm túc nói: ""Lương Mãn Thương, hiện tại không phải là lúc để tùy hứng, thời gian đã không còn nhiều, tôi không nói nhảm với anh, nếu muốn đám người Lãnh Phong bình yên vô sự, anh phải nghe lời tôi!""
Dứt lời, cô không chần chừ, xoay người đi ra khỏi hòn non bộ, cố ý tạo ra dấu hiệu giả mình đi ra từ một hướng khác.
Vân Sở Lại dùng tay ôm ngực, bước đi cũng bắt chước những bước đi yếu ớt của một phụ nữ Nhật Bản, cô giống như đột nhiên xông vào, nhìn thấy súng bao quanh hòn non bộ, cô sợ hãi hét lên bằng tiếng Nhật: ""Aaaaaa, các người đang làm cái gì đó?""
Có lẽ là vì nói tiếng mẹ đẻ, mười tên lính Nhật sửng sốt, nhưng phản ứng của bọn chúng không hề cực đoan chút nào.
Một tên lính cầm đầu buôn súng xuống, đi đến nhìn khuôn mặt quyến rũ của Vân Sở Lại, ánh mắt cũng lóe lên.
Hắn nuốt nước miếng, cố sức nhẹ giọng nói: ""Cô là ai?""
Phản ứng của tên lính cầm đầu đã thu hút sự chú ý của lính Nhật trước cửa lán củi, tất cả bọn chúng đều nhìn qua bên này.
Nếu như không phải có mấy người Liên Đảng bị nhốt bên trong lán củi, bọn chúng đã sớm bỏ súng xuống đi tới xem cô gái này.
Vân Sở Lại dự tính trước thời gian, giọng nói nũng nịu làm ra vẻ rụt rè: ""Tôi theo cha đến Cửu Châu để làm ăn, chiến tranh nổ ra, tôi bị lạc đường, được ông chủ của Vương Ký Sa Trang giúp đỡ, đáng tiếc, ông ta...""
Nói đến đây, Vân Sở Lại che mặt, cúi đầu khóc nức nở khiến mấy tên lính Nhật không khỏi cảm thấy thương hại cô, đối với phụ nữ Cửu Châu, tất nhiên bọn chúng không thương hại, nhưng đối với phụ nữ Nhật thì khác.
""Khốn nạn! Người đàn ông chết tiệt! Dám xuống tay với phụ nữ Nhật của chúng ta! Đáng chết, đáng chết!""
Tên lính cầm đầu rất tức giận, nhịn không được hét lên.
Bọn họ đều là những người Nhật rời xa cố hương, quanh năm suốt tháng không thấy phụ nữ Nhật, đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ Nhật xinh xắn, hồn vía đều bị câu đi rồi, làm sao có thể nghi ngờ lai lịch của người phụ nữ này?
Huống hồ, khẩu âm lại trôi chảy như vậy, tuyệt đối không phải là người Cửu Châu.
""Giết, giết!"" Lính Nhật trước cửa lán củi cũng tức giận không hề nhẹ, bắt đầu la hét.
Vân Sở Lại nhìn thẻ sức mạnh không ngừng đếm, chỉ còn lại một phút, nếu như Lãnh Phong ngu ngốc, vẫn còn chưa nhận ra tín hiệu, vậy thì hôm nay của cô sẽ rất khó khăn.
Cô vừa suy nghĩ xong, phòng chứa củi đã rầm một tiếng đá văng cửa, ngay sau đó là một trận tiếng súng kịch liệt vang lên.
Tên lính cầm đầu cũng nhanh chóng phản ứng lại, xoay người hướng súng về phía lán củi bắn.
Nhưng ngay sau đó, một lưỡi kiếm lạnh băng cắt đứt cổ họng của hắn, máu phun ra.
Tên lính cầm đầu trợn mắt, 38 lựu đạn trong tay rơi xuống đất, ngay sau đó là hai chân mềm nhũn, gối quỳ xuống, đầu trống rỗng, chỉ nhìn máu từ cổ phun ra, đến chết hắn cũng không biết mình lại chết trong tay một người phụ nữ mà mình thương hoa tiếc ngọc.
Vân Sở Lại mím chặt môi, trên mặt vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Chính cái gọi là trước lạ sau quen, sau khi nhìn thấy người Nhật Bản điên cuồng sát hại người dân trong nước, cô xuống tay cũng không cảm thấy tội lỗi, sống lại ở những niên đại này, tốt nhất là không được tốt bụng và hiền lành.
Cô muốn sống sót, nhất định phải học được cách nhẫn tâm.