Vân Sở Lại đưa tiểu đội Phong Hỏa trở về kho lương thực nơi đầu tiên cô gặp Đỗ Hoài Văn, tiếng súng ở cổng thành đã không còn, có lẽ bọn họ đã rút lui an toàn, sẽ nhanh chóng trở về.
Cô mở cửa địa đạo, nói với đám người Lãnh Phong: ""Đi, đi vào.""
Lãnh Phong cau mày, kinh ngạc liếc mắt nhìn Vân Sở Lại, đột nhiên anh ta có chút không nhận ra người trước mặt mình, cô thật sự là người phụ nữ không có chuyện ác nào không làm trong miệng Vân Tú Hòa, là con gái của địa chủ không có tim không có lương tâm sao?
Khi ở Vương Ký Sa Trang, cô dũng cảm gan dạ không sợ chết, thông qua giọng nói truyền tín hiệu cho anh ta, bọn họ mới có thể nội ứng ngoại hợp thoát chết, lại là cô dẫn mọi người đi tìm địa đạo an toàn, để tránh sự truy quét của bọn lính Nhật.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, hành trình lần này ở huyện An Bình, có sự giúp sức rất lớn của Vân Sở Lại.
""Đội trưởng?" Lương Mãn Thương nhìn Lãnh Phong, cảm giác hơi thở của Lí Lệ Chiêu trên lưng càng lúc càng yếu, giọng nói có chút khẩn trương.
Lãnh Phong lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua địa đạo tối tăm, gật đầu nói: ""Đi vào!""
Lương Mãn Thương thở phào nhẹ nhõm, Lương Mãn Thương sợ đội trưởng của mình nghi ngờ đồng chí Vân có mưu đồ, sẽ bỏ qua nơi này, bọn họ có thể chạy trốn khắp nơi, nhưng Lí Lệ Chiêu đang bị thương nặng thì không thể, cô ấy cần phải được nhanh chóng xử lý vết thương.
Mọi người nhanh chóng tiến vào địa đạo, Vân Sở Lại quay đầu nhìn về hướng kho lương thực, có chút lo lắng.
Sau sự việc ngày hôm nay, Sơn Hạ Nhất Lang sẽ rất tức giận, nhất định sẽ hạ lệnh lật tung huyện An Bình, ngay cả địa đạo này cũng không được an toàn cho lắm, bọn họ cần phải nghĩ cách để rời khỏi huyện này.
Lãnh Phong đi cuối cùng, thấy Vân Sở Lại đuổi theo không kịp, anh ta quay đầu lại nói: ""Cô đang đợi cái gì vậy?""
Vân Sở Lại liếc mắt nhìn anh ta,""Có thể anh không biết, ở huyện An Bình còn có một đội du kích ngầm, địa đạo này chính là bọn họ đào, vừa rồi có thể cứu các người thoát khỏi Vương Ký Sa Trang, cũng chính là do bọn họ góp sức.
Nghe vậy, Lãnh Phong kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng rất phấn khích, dù sao có đồng chí kề vai chiến đấu cũng tốt hơn một mình đơn độc chiến đấu.
Đúng lúc này, ngoài địa đạo có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Sắc mặt của Vân Sở Lại và Lãnh Phong thay đổi, vừa định xuống đại đạo lẩn trốn, hai người chợt nghe giọng nói của Đỗ Hoài Văn: ""Lão Vạn, cậu đưa đồng chí bị thương về trước đi, tôi đi tiếp ứng tiểu đội Phong Hỏa.""
Vân Sở Lại thở phào nhẹ nhõm,""Đồng chí! Chúng tôi ở trong này!""
Cô vừa nói xong, có vài người trèo qua tường, hai người khác loạng choạng suýt ngã xuống đất.
""Đồng chí Vân! Các người bình an về đây rồi sao?"" Đỗ Hoài Văn nhìn thoáng qua Vân Sở Lại và Lãnh Phong ở sau cô, vừa nhìn đã có chút sửng sốt,""Lãnh Phong? Lãnh? Là con trai của đội trưởng Lãnh?"
Ban đầu anh ta cảm thấy họ Lãnh này không nhiều lắm, bây giờ nhìn thấy diện mạo của Lãnh Phong, cảm giác rất quen mắt.
Lãnh Phong vừa nghe đối phương nhắc đến cha mình, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác thân thiết, bước lên đỡ đồng chí bị thương, đồng thời nói với Đỗ Hoài Văn: ""Đúng, cha tôi là Lãnh Tùng Sinh.""
Đỗ Hoài Văn nghe xong trên mặt không khỏi lộ ra ý cười, nhịn không được đưa tay ra vỗ vai Lãnh Phong,""Tốt! Tốt! Tuổi còn trẻ đã gia nhập tổ chức, lại còn dẫn dắt một tiểu đội Liên Đảng xuất sắc đánh du kích bọn quỷ tử, hổ phụ vô khuyển tử!"
Có lẽ vì cha của Lãnh Phong, bầu không khí giữa hai bên trong nháy mắt trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.