Đỗ Hoài Văn nghiêm túc mím môi, anh ta không kịp nghĩ nhiều mà quyết định rất nhanh, nói với lão Vạn: "Lão Vạn, hủy bỏ kế hoạch! Cấp tốc quay về gọi mọi người quay lại! Huyện an Bình còn có những đồng chí khác, có thể kề vai chiến đấu!"

Hôm nay, anh ta và lão Vạn đã ôm quyết tâm quyết tử nhưng tình hình đã có thay đổi. Với tính đa nghi của quân Nhật, cho dù hai người bọn họ có tự chui đầu vào lưới, dâng nửa số lương thực lên thì nhiều nhất cũng chỉ đổi được mạng sống của dân chúng mà quân Nhật vẫn không bỏ qua việc truy sát những đồng chí khác đã thoát khỏi huyện An Bình.

Đáng tiếc, mặc dù đội du kích An Bình gần hai mươi người, cho dù nói đã từng có kinh nghiệm chiến đấu nhưng thực tế thực lực vẫn còn yếu, nếu phải đối diện trực tiếp với trung đội quân Nhật có mặt trong huyện An Bình này, tuyệt đối không có bất kỳ phần thắng nào, thậm chí còn không thể vận chuyển lương thực trong đường hầm ra ngoài.

Thế nhưng bây giờ thì khác rồi, bọn họ đã có các đồng chí khác kề vai chiến đấu, bọn họ có vũ khí đã thu được của quân Nhật trước đó, vì vậy có thể chiến đấu rồi!

"Được!" Lão Vạn khả gật đầu rồi quay đầu chạy về phía đường hầm.

Đỗ Hoài Văn nhìn thoáng qua cánh cửa lớn bị đạp run lên bần bật, anh ta nói với Vân Sở Lại: "Đi! Tìm đến nơi tập hợp với các đồng chí khác trước! Đoàn kết là sức mạnh, nhất định có thể thương lượng tìm ra cách, xem như vì dân chúng huyện An Bình thì chúng ta cũng không thể bỏ cuộc."

Giữa hai đầu lông mày của Vân Sở Lại giãn ra, cô gật đầu.

Đỗ Hoài Văn nhìn lão Vạn đã thuận lợi vào đường hầm thì cấp tốc bước lên, làm một lớp che phủ lên trên, sau đó nhanh chóng leo tường, rút khỏi tiệm lương thực.

Vân Sở Lại theo sát phía sau, cô đi sát sau lưng Đỗ Hoài Văn, nhờ có thẻ sức mạnh tiếp sức nên cả thể lực và sức chịu đựng hay tốc độ của cô đều trở nên cao siêu hơn thường, Đỗ Hoài Văn nhìn thấy cũng không khỏi ngạc nhiên.

Từ khi bắt đầu thấy cô, anh ta chỉ cảm thấy nữ đồng chí này xinh đẹp, yếu đuối, được thu nạp làm đội viên của một tiểu đội du kích thật sự là điều ngoài dự đoán.

Sau đó, nhìn thấy cô nhóm lửa đốt tiệm lương thực chỉ vì muốn cứu dân chúng bị tàn sát thì anh ta hiểu được cô vừa lương thiện lại rất thông minh.

Thế nhưng hôm nay, ngay từ khi bắt đầu, anh ta đã lầm rồi.

Vẻ xinh đẹp, yếu đuối đó chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài, nữ đồng chí này vừa thông minh vừa bản lĩnh, hoàn toàn không thua kém một đảng viên, một người tham gia cách mạng lâu năm trong tổ chức, nhân tài ưu tú thế này gia nhập Liên đảng, quả thực là điều may mắn.

Nghĩ như vậy, Đỗ Hoài Văn không khỏi cảm thấy xấu hổ vì mình vừa mới 'trông mặt mà bắt hình dong'.

"Đồng chí Vân, địa điểm các người tập hợp ở đâu?" Sau khi đi xa khỏi tiệm lương thực, cũng bỏ xa nhóm quân Nhật nhưng trên đường, cứ mỗi mét là một tên lính Nhật canh gác, muốn đột phá ra ngoài cũng không phải dễ dàng.

Đỗ Hoài Văn cau mày, tay nắm chặt súng, không dám thả lỏng.

Cũng may bốn phía có lửa cháy, khói bay lượn lờ, quân Nhật vội vàng cứu hỏa, hòng bảo vệ vật liệu quân nhu, trái lại không còn kéo dân chúng ra mài dao nữa.

Vân Sở Lại im lặng, cô xấu hổ nói: "Quân Nhật đến quá đột ngột, tôi lo lắng cho mẹ mình nên vội vã tách ra khỏi nhóm của đội trưởng.

Trái lại tôi quên mất nơi tập hợp là ở đâu nhưng tôi đoán rất có thể bọn họ sẽ đi qua phòng tuần tra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play