Vân Sở Lại gật đầu nói: "Vâng! Đồng chí, tối hôm qua một tiểu đội của quân Nhật đã càn quét thôn Vân Gia nhưng lại bị một đội quân bí mật khác phản công, tiêu diệt toàn bộ, vì mạng sống, người dân thôn Vân Gia cũng đã rời quê, chuẩn bị chạy nạn rồi."

"Tôi và mẹ của mình đến huyện thành là muốn mua chút lương thực nhưng không ngờ lại gặp bọn quân Nhật ở đây."

"Đúng rồi, tiểu đội trưởng Lãnh Phong của chúng tôi cũng đang ở bên trong huyện An Bình này, tối hôm qua chúng tôi đã thu được súng ống, lựu đạn, thuốc nổ rất mạnh, nếu chúng ta liên kết với nhau, nói không chừng còn có thể liều một phen với đám quân Nhật táng tận lương tâm kia!"

Người đàn ông đội mũ bát giác cũng chính là đội trưởng đội du kích huyện An Bình, Đỗ Hoài Văn.

Lúc anh ta nhìn rõ gương mặt của Vân Sở Lại thì nhíu mày, hiển nhiên gương mặt xinh đẹp của cô không làm anh ta thưởng thức nhưng sau khi nghe cô nói hết, sắc mặt anh ta càng nghiêm túc hơn. Đỗ Hoài Văn khoát tay với người đứng sau lưng cô: "Lão Vạn, hạ súng xuống!"

Hai người bọn họ vốn định chui đầu vào lưới, dụ quân Nhật từ bỏ sát hại dân chúng nhưng không ngờ lại đụng phải Vân Sở Lại.

Cửa tiệm lương thực này cũng chính là cứ điểm của bọn họ ở huyện An Bình, trong ngôi nhà này có một con đường hầm nối thẳng ra khỏi huyện thành.

Đỗ Hoài Văn nheo mắt: "Quân Nhật vây thành, sát hại dân chúng để ép buộc đội du kích của Liên đảng ra mặt, đội du kích đó là tiểu đội của các cô sao?"

Người dưới tay anh ta đã qua thẩm tra và kiểm duyệt rất nghiêm ngặt nên không thể có kẻ phản bội trong tổ chức, cho nên đám quân Nhật bỗng vây thành, sát hại dân chúng ngoài kia thật sự vượt ngoài dự liệu của anh ta, thế nhưng anh ta lại không ngờ mục đích của quân Nhật vì một tiểu đội khác.

Vân Sở Lại im lặng một lát mới nói: "Theo tôi đoán thì tiểu đội quân Nhật tối hôm qua là đội trinh sát, làm nhiệm vụ quét sạch chướng ngại cho đại đội sau đó, đột nhiên tiểu đội trinh sát bị tiêu diệt toàn bộ khiến trưởng quan cấp cao của quân Nhật lo lắng, lúc này mới phái quân đến đây diệt trừ."

Sắc mặt Đỗ Hoài Văn thay đổi: "Đội trinh sát? Tiếp theo đó sẽ là một đại đội quân Nhật kéo vào sao? Dựa vào đâu cô đoán như vậy?"

Vân Sở Lại mấp máy môi: "Theo lý mà nói, toàn bộ tiểu đội quân Nhật tối hôm qua đã bị tiêu diệt, không sót một tên nào, lẽ ra tin tức sẽ không thể truyền về một cách nhanh chóng như vậy. Thế nhưng người dân thôn Vân Gia chúng tôi di chuyển còn chưa đến mười dặm thì quân Nhật đã bao vây huyện An Bình, quá nhanh rồi. Nhất định là quân Nhật rất chú ý đến tiểu đội du kích kia nên mới có thể nhận được tin tức ngay ngày đầu tiên như vậy."

Đáy mắt Đỗ Hoài Văn lóe sáng, ánh mắt anh ta nhìn Vân Sở Lại đã hòa hoãn hơn: "Đây đều là sự phân tích của cô sao?"

Vân Sở Lại ngượng ngùng gật đầu. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, dù sao thì trong tiểu thuyết không viết quân Nhật có hành động lớn, âm mưu gì đó ở phía sau, đây đều là những phân tích đến từ kinh nghiệm xem phim về đề tài kháng chiến của cô ở đời trước.

"Cô rất ưu tú, rất thích hợp làm một đội viên đội du kích." Đỗ Hoài Văn công nhận năng lực của cô.

Vân Sở Lại thở nhẹ một hơi. Xem như cô đã để lại ấn tượng tốt với đồng chí Liên đảng nơi này rồi.

Lão Vạn là chuyên gia thuốc nổ, ngày thường tiếp xúc với thuốc nổ và lựu đạn nhiều nhất, vì vậy chỉ nhìn thoáng qua làn khói đen trên không thì hỏi: "Cô đến cửa tiệm lương thực vì muốn phân tán sự chú ý của quân Nhật sao?"

Vân Sở Lại gật đầu, cô vừa muốn nói chuyện thì bên ngoài cửa tiệm lương thực đã truyền đến tiếng đạp cửa.

Sắc mặt Vân Sở Lại nghiêm túc, đẩy Đỗ Hoài Văn, nói: "Đi mau! Phải tập hợp với đội trưởng Lãnh Phong trước rồi nói."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play