Đỗ Hoài Văn sững sờ, ngạc nhiên nhìn Vân Sở Lại, lập tức hỏi: "Vì sao lại là phòng tuần tra?"
"Trên danh nghĩa, huyện An Bình thuộc khu vực thống trị của chính phủ nhưng thực tế thì nơi lại cạnh tiền tuyến, không có lính chính quy đóng giữ ở đây, người nhận chức ở phòng tuần tra là một số người bản xứ, bọn họ không có năng lực, gặp chuyện gì cũng không dám chống cự."
"Mà phòng tuần tra có vũ khí như súng, quân Nhật vây thành, rất có khả năng là đội trưởng sẽ chọn phòng tuần tra làm nơi tập hợp."
Chỉ là không biết quân Nhật đã cho người đến phòng tuần tra chưa, vẫn nên đến đó nhìn xem thế nào mới biết được.
Vân Sở Lại tốn sức phân tích một phen như vậy cũng không phải bắn tên không đích, cô thật sự có căn cứ.
Trong tiểu thuyết, Lãnh Phong đã đối mặt với việc bị quân Nhật vây thành, lúc đó anh ta cũng dẫn người lẻn vào phòng tuần tra, trốn trong nhà tù, sau này quân đội của Tứ Tượng đảng đánh đến, bọn họ thừa dịp hỗn loạn mà đào thoát khỏi thành.
Nghe vậy, Đỗ Hoài Văn gật đầu, trầm ngâm nói: ""Trước đây chúng tôi đã từng chạm trán với bọn họ, sau đó lại đến địa đạo để bàn bạc đối sách, quỷ tử rất nhiều, yêu cầu người dân nấu cơm nấu rượu cho bọn chúng, trong thời gian ngắn này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.""
Vân Sở Lại mím môi, chần chừ nói: ""Tôi vừa nhìn thấy Thiếu úy của quỷ tử dẫn người rời khỏi đây, không biết đã xảy ra chuyện gì.""
Nghe xong tin này, mặt Đỗ Hoài Văn khẽ biến sắc, nhưng cho dù bây giờ bọn họ có lo lắng cũng không giải quyết được gì, trốn cũng không được, chuyện cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng tập trung các đồng chí khác lại, để tránh đêm dài lắm mộng.
Anh ta lập tức đưa ra quyết định: ""Trước tiên tìm những đồng chí khác.""
Vân Sở Lại gật đầu, nhìn Đỗ Văn Hoài ngựa quen đường cũ đi về phía phòng tuần bộ, cô mím môi, quay đầu nhìn thoáng qua sương khói lượn lờ, cùng với tiếng mắng mỏ không dứt của quỷ tử, không khỏi thở dài đi theo.
Thẻ năng lượng của cô vẫn còn khoảng bốn mươi phút, như vậy thì quá lãng phí, khiến cô rất đau lòng.
Nhưng cô cũng biết sức của một người không thể thay đổi được đại cục, thời gian này vẫn nên giữ liên lạc chặt chẽ với tổ chức, nghe theo sự chỉ đạo của tổ chức, sau đó đưa Tống Quế Anh bình an vô sự rời huyện An Bình, đưa cốt truyện về quỹ đạo.
Phòng tuần bộ nằm ngay góc đường, bên ngoài là cửa sắt, chỉ là lúc này ở đó có hai quỷ tử đứng gác ở đó.
Đỗ Hoài Văn cau mày, tay nắm súng có chút trắng bệch,""Phòng tuần bộ đã bị bao vây rồi, không biết các đồng chí có bị nhốt trong đó không, hay là đã bị bọn chúng đã nhốt ở chỗ khác.""
Vân Sở Lại mím môi, có chút xấu hổ, bắt đầu hối hận trước khi tách ra không thống nhất địa điểm trước cùng với bọn người Lãnh Phong.
Hiện tại huyện An Bình đâu đâu cũng là quỷ tử đứng gác, chỉ sợ bọn họ lộ diện sẽ bị bắn chết.
Đột nhiên, tiếng chim rất nhỏ vang lên trong làn sương lượn lờ.
Đỗ Hoài Văn hết sức cảnh giác, đột nhiên xoay người lại, chĩa họng súng vào làn sương, vẫn không quên đẩy Vân Sở Lại ra phía sau để che chắn, động tác này khiến ánh mắt Vân Sở Lại lóe lên, vẻ mặt căng thẳng cũng buông lỏng.
Mặc dù cô không thể hiểu được tại sao lại xuyên đến niên đại đầy chiến tranh loạn lạc này, nhưng nhờ có tình yêu không phân trần của Tống Quế Anh, sự trợ giúp của Hoắc Trạm, cùng với sự bảo vệ của Đỗ Hoài Văn, tất cả những điều này khiến cho tâm trạng như bèo tấm trôi của cô cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Trong làn sương, có một âm thanh quen thuộc vang lên: ""Đường bắn, đừng bắn, đồng chí Vân, là tôi.""
Vân Sở Lại ngây ngốc, nhỏ giọng nói: ""Lương Mãn Thương?""
Ngay sau đó, một bóng người một tay che mặt mũi, một tay làm tư thế đầu hàng, từ làn sương đi ra.