Một bên khác, Vân Sở Lại nấp trên mái hiên nhìn xuống núi thi thể biển máu bên dưới và đám đông người với sắc mặt trắng bệch nhưng cô vẫn chưa tìm thấy Tống Quế Anh, cô biết mình không thể tiếp tục trốn được nữa.
Cô kéo căng đầu ngón tay, cẩn thận leo xuống khỏi mái hiên, nhìn bên trong cửa tiệm nghề mộc, cô mím môi, quay người chạy vào bếp.
Một lát sau, Vân Sở Lại cầm cây đuốc cháy hừng hực ném ra ngoài, vừa ném lửa ra thì cả ngôi nhà bắt đầu cháy hừng hực.
Nơi này cách nơi đám quân Nhật đang tập trung rất gần, nếu ở đây xảy ra vấn đề thì nhất định bọn họ sẽ đến điều tra.
Vân Sở Lại không ngừng lại, cô vòng qua đám cháy, vịn cái thang, nhanh chóng di chuyển.
Quân Nhật rất chú ý đến tài nguyên bên trong huyện thành, cô muốn cứu dân chúng thì chỉ có thể mở ra một con đường, chỉ cần đốt cháy vài tiệm lương thực thì nhất định đám lính Nhật sẽ chia lính ra cứu hỏa, mà không còn tập trung sát hại dân chúng nữa.
Cô chỉ có một mình nên không thể đơn thương độc mã liều mạng với quân Nhật, đây là cách duy nhất cô nghĩ ra vào lúc này.
Vân Sở Lại chạy ra mấy mét thì cảm thấy thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, cô cắn răng một cái, quyết định sử dụng thẻ sức mạnh.
Chỉ chớp mắt sau đó, một luồng sức mạnh khó diễn tả đã lan tỏa khắp người cô, sức mạnh tăng gấp năm lần khiến cô có cảm giác mình có thể dùng một nắm đấm đánh chết một con trâu.
Vân Sở Lại nghe thấy tiếng nói hỗn loạn của quân Nhật cách đó không xa thì không dám trì hoãn nữa mà nhanh chóng leo tường rời đi.
Bởi vì thẻ sức mạnh này chỉ có tác dụng trong một giờ nên cô phải nhanh chóng thu hút được nhiều sự chú ý của quân Nhật nhất có thể.
Nhờ sử dụng thẻ sức mạnh mà động tác của cô lưu loát như nước chảy, trong một khoảng thời gian ngắn, khói đen đã dâng lên khắp cả huyện thành, khói bụi lượn lờ, khắp nơi đều là tiếng quân Nhật mắng 'ngu xuẩn' và hối thúc nhau 'lên'.
Rất nhanh sau đó, Vân Sở Lại đã đến cửa tiệm lương thực ở góc đường, nơi này rất yên tĩnh, bên trong cực kỳ lộn xộn, khắp nơi trên mặt đất đều là lá khô và củi khô, dường như chủ cửa tiệm này đã dọn đi từ sớm rồi. Cô nhíu mày, chuẩn bị đến cửa tiệm lương thực tiếp theo.
Ai ngờ, khi cô vừa muốn chuyển động thì một họng súng đã đặt lên lưng cô, có người thấp giọng nói: "Không được nhúc nhích!"
Cả người Vân Sở Lại cứng đờ. Huyện an Bình này là một nơi tiềm năng gì chăng, sao lại ẩn giấu nhiều thế lực như vậy?
Đêm qua, người của tiểu đội Phong Hỏa đã thấy cô, hiển nhiên không có khả năng họ lại chĩa súng vào cô vào lúc này. Người này là ai?
Lúc này, lại có một giọng nói nghiêm nghị của người đàn ông trung niên vang lên: "Cô là ai?"
Trái lại, người này lại không hề phòng bị mà đi thẳng đến trước mặt Vân Sở Lại.
Cô tập trung nhìn kỹ người đàn ông đội mũ bát giác, ở giữa mũ có ngôi sao năm cánh cực kỳ quen thuộc, trong lòng Vân Sở Lại lập tức thả lỏng.
Làm thế nào cô cũng không ngờ trong một huyện nho nhỏ như huyện An bình này lại còn có một đội du kích khác của Liên đảng đang ẩn nấp.
Cô chớp mắt, khẽ nói: "Các người là người của Liên đảng? Tôi cũng vậy."
Nghe đến đây, họng súng đang đặt lên lưng cô hơi dừng lại, người kia chần chừ nói: "Cô là người của Liên đảng?"
Vẻ mặt không thay đổi, tim không rung, Vân Sở Lại nói: "Đúng vậy. Đội viên tiểu đội Phong Hỏa thôn Vân Gia, Vân Sở Lại."
Người đàn ông trung niên trước mặt hơi chần chừ: "Cô là người của đội du kích thôn Vân Gia?"