Chẳng qua vào lúc này cũng có người lên tiếng nghi ngờ: "Nhưng rốt cuộc thì làm thế nào mà thân phận của chúng ta lại bị bại lộ?"

Thiếu úy quân Nhật tự mình dẫn lính vây quét như thế, hiển nhiên là quân Nhật đã xác định có đội du kích liên quân trong huyện An Bình, vậy nguồn tin này từ đâu? Lẽ nào có một vài đồng chí bên cạnh đã âm thầm đầu hàng kẻ thù? Hay là ngay từ đầu có vài người đã là người của kẻ thù rồi?

"Im lặng!" Trong đám đông, có một người đàn ông đội mũ bát giác, rủ mắt xuống, vẫn luôn im lặng thì đột nhiên lại lên tiếng.

Người này cũng chính là đội trưởng đội du kích kháng Nhật ở An Bình, anh ta tên Đỗ Hoài Văn, hơn ba mươi tuổi.

Đỗ Hoài Văn vừa dứt lời thì tất cả mọi người đã lập tức nhìn về phía anh ta, chờ đợi anh ta ra lệnh.

"Tạm thời chúng ta vẫn chưa biết rõ mục đích quân Nhật vây quét chúng ta là gì, có lẽ trong tổ chức của chúng ta có kẻ phản bội... Hoặc vì có nguyên nhân gì khác. Thế nhưng trong tay chúng ta đang nắm giữ một lượng lương thực có thể khiến bọn quân Nhật kia đỏ mắt, càng vào lúc thế này, chúng ta phải càng tỉnh táo! Chúng ta phải vận chuyển lương thực ra ngoài, đưa về căn cứ, giao vào tay của đồng chí tổ chức chúng ta! Như vậy mới xứng đáng với sự hy sinh của tất cả mọi người."

Vẻ mặt Đỗ Hoài Văn rất bình tĩnh, khi anh ta nói xong thì bốn phía đã chìm vào im lặng.

Trên mặt Hà Anh đầy đau khổ: "Lẽ nào chúng ta cứ bỏ mặc dân chúng như thế sao?"

Đỗ Hoài Văn hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên vẻ dứt khoát: "Không, phải cứu dân chúng nhưng vẫn phải vận chuyển lương thực ra."

Hà Anh sững sờ, anh ta nhìn sắc mặt đội trưởng thì trong lòng bỗng có dự cảm không tốt: "Đội trưởng, anh?"

"Mọi người để lại một nửa lương thực, cấp tốc chuyển số còn lại ra khỏi huyện An Bình. Lão Vạn, anh đi với tôi một chuyến!"

Đỗ Hoài Văn cười, nhìn về phía một người đàn ông trung niên vẫn luôn trầm mặc trong đám đông. Tuổi tác của người này không ít hơn Đỗ Hoài Văn, có lẽ đã gia nhập vào Liên đảng từ khi chỉ là thanh niên, đến hiện tại cũng đã là một người tham gia cách mạng lâu năm.

Sở dĩ để lại một nửa số lương thực tất nhiên là để đối phó với quân Nhật, nếu không có vật giá trị thì cho dù là mạng của hai người bọn họ cũng không đủ khiến đám quân Nhật tàn nhẫn giết người như ngóe kia yên tĩnh trở lại.

"Đi!" Lão Vạn lời ít ý nhiều, anh ta đứng dậy vỗ vai Đỗ Hoài Văn trước mặt mình, trên mặt là vẻ bình tĩnh, thấy chết không sờn.

"Đội trưởng!" Hà Anh và mọi người đứng đó khổ sở lên tiếng, bọn họ đã hiểu dự định của Đỗ Hoài Văn là gì.

Đỗ Hoài Văn khoát tay, nghiêm túc dặn dò: "Sau khi chuyển lương thực ra thì lập tức chắn lối ra của đường hầm!"

"Đội trưởng, tôi ở lại với các người!" Đường hầm rất tối nhưng ánh mắt của Hà Anh lại sáng rực.

Anh ta tha thiết muốn làm những việc này vì dân chúng, tất nhiên anh ta cũng biết nếu mình ở lại với đội trưởng và lão Vạn thì kết quả khó tránh khỏi sẽ hy sinh.

Bọn họ phải dùng chính mạng của mình đổi lấy mạng sống dân chúng!

Sắc mặt Đỗ Hoài Văn nghiêm túc: "Không! Đồng chí Hà Anh, nhiệm của của cậu chính là chuyển lương thực về căn cứ!"

Đỗ Hoài Văn dứt lời thì vỗ lên vai Hà Anh, giọng nói nhẹ lại: "Đồng chí Hà Anh, cậu luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của tổ chức, lần này cậu cũng không để tôi thất vọng, đúng không?"

Hà Anh cố nén tiếng khóc mà rơi nước mắt, gân xanh phồng trên cổ, sắc mặt vô cùng đau khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play