Vân Sở Lại là người sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ, bình tĩnh, không có điểm nào mà không phải mục tiêu cô ta luôn theo đuổi, Trần Y thật sự sùng bái người như thế này.
Đàm Tiêu Tiêu nhìn thấy động tác thân thiết của Trần Y thì trong mắt lộ vẻ hâm mộ.
Cô ấy thật sự rất muốn thân thiết với A Vân như vậy nhưng lại cảm thấy A Vân giống như vừa là thầy cũng vừa là bạn, có đôi khi A Vân cho người ta cảm giác rất lạnh lùng.
Vân Sở Lại đứng lên, kiểm tra lượng dầu còn lại, nói: "Ăn no rồi thì lập tức lên đường, phải nhanh chóng đến Lục Thành."
Trần Y và Đàm Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, Trần Y nói: "Lượng dầu còn lại không đủ để đến Lục Thành, cho dù đổ đầy dầu nhưng xuất phát từ Nhuận Hạc thì cũng không đủ để đến Lục Thành, bây giờ xe còn bị hỏng, không thể đi quá nhanh, nhiều lắm thì chỉ có thể đến được huyện Qua Dương gần Lục Thành mà thôi."
Vân Sở Lại nhún vai, cực kỳ thong thả: "Đi đến đâu tính đến đó."
Ba người bọn họ có thể đi bộ theo đoàn người dân chạy nạn nhưng tám rương vàng này lại không hề nhẹ, ngoài việc xách theo quá khó khăn ra thì còn thu hút sự chú ý của người qua đường. Càng đến gần Lục Thành thì dân chạy nạn chen chúc đến càng đông, tất cả mọi người đều muốn mượn đường sắt, ngồi xe lửa đến tỉnh Thiểm Tây gần đó nhất để lánh nạn, người càng nhiều thì tai mắt cũng càng nhiều hơn, bọn họ không nên gây chú ý.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT