Lúc này, Đàm Tiêu Tiêu nhớ lại chuyện ở huyện Nhuận Hạc thì trầm giọng nói: "Trần Y đã nói cháu trai của Phan Thiên Bảo ở Lục Thành, vậy hắn có tìm chúng ta trả thù không? Nếu như vậy thì tổ chức từ thiện này cũng khó mà thành lập."
Vân Sở Lại nhìn về phía Trần Y, muốn nghe cô ta nói về lai lịch của Phan Hiển Thạc.
Vẻ mặt Trần Y nghiêm túc, nói: "Phan Hiển Thạc vẫn luôn biết tôi không thích đến chỗ của Phan Thiên Bảo, bây giờ Phan Thiên Bảo bị tập kích, tôi cũng chỉ cuỗm tài sản bỏ chạy mà không phải người ra tay thì hắn cũng chỉ xem như giận chó đánh mèo mà không nhất định giết tôi, huống hồ người được Phan Hiển Thạc bố trí ở huyện Nhuận Hạc đã bị A Vân xử lý cả rồi, Phan Hiển Thạc ở Lục Thành xa xơi, muốn biết được tin tức thì cũng phải mất một thời gian nữa nên tạm thời không cần lo."
Trong lúc Trần Y nói chuyện, ánh mắt cô ta lườm đến Vân Sở Lại, trong mắt hiện vẻ trách móc.
Cô ta dự định đưa em trai mình rời khỏi Lục Thành thì sau này cũng không cần lo nghĩ, tìm cách đối phó với Phan Hiển Thạc, thế nhưng lúc này cô ta vẫn phải suy nghĩ, lên kế hoạch cẩn thận làm thế nào để bản thân thoát khỏi chuyện này, để Phan Hiển Thạc không còn rảnh rỗi nghĩ đến cô ta nữa.
Vân Sở Lại buồn cười: "Cô nhìn tôi làm gì? Chỉ cần giải quyết từ gốc là được."
Cô cũng chỉ muốn biết Trần Y sẽ giải quyết thế nào mà thôi, với cô mà nói, mặc dù Phan Hiển Thạc hơi khó xử lý nhưng cũng không tính là phiền phức, chỉ cần chấm dứt hậu hoạn sau này, đừng để sau khi Phan Hiển Thạc biết chuyện của Phan Thiên Bảo thì lại đến gây hấn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play