Vân Sở Lại trừng hai mắt nhìn, sau đó cô lặng lẽ nâng khóe miệng lên cao, không thể nào miêu tả được sự ngạc nhiên và vui mừng của cô vào lúc này.
Không cần nói nhiều về Adrenalin, ở thời đại này mà nói, loại thuốc này cực kỳ quý giá. Riêng về thẻ sức mạnh, có thể giúp cơ thể yếu ớt của cô tăng cường sức mạnh trên diện rộng.
Mặc dù chỉ duy trì trong một giờ nhưng nếu cô lại có thêm loại thẻ này, chờ cô giết được mấy trăm, mấy ngàn lính Nhật thì sao?
Tinh thần Vân Sở Lại phấn chấn trở lại, cô híp mắt theo dõi tình hình bên dưới.
Lúc này, quân Nhật đã lùa một nhóm người cuối cùng vào vòng, có lẽ tất cả dân chúng trong huyện thành đều bị kéo vào đó rồi. Vân Sở Lại nhìn tên đội trưởng có chữ Lv5 trên đỉnh đầu làm lễ với thiếu úy bên kia: "Trưởng quan, tất cả đã bị dồn vào đây!"
Thiếu úy gật đầu, một tay nâng kiếm trên người mình lên, mắt nhìn về phía dân chúng đang run rẩy vì sợ hãi.
Nụ cười trên mặt hắn không hề thay đổi, hắn huyên thuyên nói một loạt tiếng Nhật.
Thiếu úy dứt lời, một tên có mái tóc chẻ ngôi giữa đứng cạnh hắn cúi đầu, khom lưng phiên dịch nói: "Thái quân* nói huyện An Bình của các người chứa chấp Liên đảng, vốn dĩ phải bị tiêu diệt toàn bộ nhưng thái quân nhân từ, chỉ cần các người nói ra tung tích của đội du kích kia thì sẽ cho các người một con đường sống, người nào cung cấp tin tức sẽ được thưởng hai đồng đại dương!"
*Thái quân: Được người Nhật sử dụng, chỉ người chỉ huy.
"Tất nhiên các người cũng có thể xác nhận lẫn nhau, người nào phát hiện ai đó không phải bách tính của huyện An Bình thì đều có thưởng.
Hán gian phiên dịch xong thì đám đông đã xôn xao một trận.
Vân Sở Lại nhíu mày, sắc mặt khó coi vô cùng. Đám quân Nhật này đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Sau khi kháng chiến bùng nổ, quân đội Tứ Tượng đảng rút về phía nam, về cơ bản, chiến tranh chính quy trên chiến trường miền bắc gần như đã kết thúc, lực lượng liên quân tan tác thành từng mảnh, quân du kích được thành lập chính là lực lượng chủ yếu.
Chiến tranh du kích là chiến tranh không chính quy, thủ đoạn chủ yếu là tập kích, có tính lưu động cao, cũng có thể trải rộng, vận động dân chúng tham gia chiến đấu, mà tiểu đội Phong Hỏa cũng là một đội du kích của liên quân.
Đội quân Nhật đang ở huyện An Bình này có khoảng trăm người, đây là một trung đội, thiếu úy là người chỉ huy, cũng được tính là một lực lượng hùng hậu rồi.
Xem ra hôm nay, nếu tiểu đội Phong Hỏa không bước ra thì dân chúng huyện An Bình phải hứng chịu tai ương, thế nhưng nếu tiểu đội Phong Hỏa bước ra cũng chỉ lấy trứng chọi đá.
Vân Sở Lại bắt đầu lo lắng hơn, muốn thuận lợi chạy ra khỏi huyện An Bình này khó khăn hơn nhiều.
Với hành động truy kích, quân Nhật luôn áp dụng 'chính sách ba sạch', cũng tức là 'đốt sạch, giết sạch, cướp sạch'. Nếu thật sự vẫn không ép được đội du kích Liên đảng ẩn nấp trong huyện An Bình ra thì quân Nhật sẽ tiến hành 'tác chiến diệt sạch' này.
Trong lúc Vân Sở Lại ngẫm nghĩ thì một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi bỗng chỉ tay vào thiếu úy mắng: "Các người đừng nằm mơ nữa! Chúng tôi tuyệt đối không bán đứng liên quân, các người là những kẻ tàn ác, chết không yên!"
Thiếu niên kia hiên ngang, hất cằm lên cao càng lộ vẻ kiêu ngạo, gân xanh trên cổ phồng lên, ánh mắt sáng tỏ.
Cậu ấy vừa nói dứt lời thì sắc mặt người phụ nữ ngồi xổm bên cạnh cậu ấy đã tái nhợt, bà ấy lập tức ôm chầm chân thiếu niên, hai mắt rưng rưng kéo cậu ấy xuống: "Nhị Cẩu, con nói gì đó? Mau ngồi xuống! Ngồi xuống! Mẹ xin con!"