Vân Sở Lại lại nhô đầu ra cửa, nhìn về phía đám đông lính Nhật ở cửa thành đằng xa. Quả nhiên đám người này đã phá hỏng con đường ra khỏi thành rồi, việc bây giờ cô có thể làm chính là phải nghĩ cách làm thế nào để có thể thuận lợi rời khỏi huyện An Bình mà không phải làm ba ba trong hũ cho đám quân Nhật bắt thịt.
Trên mặt Vân Sở Lại không có cảm xúc, ánh mắt có chút rầu rĩ. Cô lấy được kỹ năng [tinh thông lưỡi lê] từ trên người tên lính cấp hai, mặc dù cô rất may mắn, có thể theo kịp kỹ năng giết chóc nhưng thể lực hao tổn nghiêm trọng.
Quân Nhật cầm súng xâm nhập vào từng nhà, lùa tất cả người dân huyện An Bình đi ra, nếu ai chống cự hay không phục tùng đều bị một phát súng lấy mạng, đầu vỡ toang. Tiếng súng vang vọng tứ phía, dân chúng gào khóc kêu than ngút trời, giống như địa ngục nhân gian.
Vân Sở Lại nhìn nhóm dân chúng lớn tuổi bị dồn vào một góc như heo chó thì vẻ mặt cô cứng lại.
Quân Nhật vây lại thành một vòng, chĩa họng súng vào đầu dân chúng, thiếu úy Lv9 đứng bên ngoài vòng người, hai tay mang găng tay màu trắng cầm một thanh kiếm dài, trên mặt hắn là nụ cười đắc ý như muốn nói tất cả đã nằm trong lòng bàn tay mình.
Đột nhiên, đôi mắt của Vân Sở Lại lóe lên, cô đã nhìn thấy Tống Quế Anh trong đám đông dân chúng bị vây lại kia.
Tống Quế Anh ngồi xổm trên mặt đất, bà ấy đang ôm một cô gái nhỏ tầm tuổi Vân Tiểu Thiên trong ngực mình.
Bà ấy không khóc nhưng trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng, không ngừng nhìn ngó xung quanh, hiển nhiên là đang tìm người.
Vân Sở Lại mấp máy môi, cô biết Tống Quế Anh đang lo lắng cho mình nhưng vào lúc này cô không nên chạy ra, tự chui đầu vào lưới.
Vân Sở Lại cẩn thận quan sát thêm một vòng, sau đó cô lách mình, chạy nhanh ra phía sau nhà.
Bởi vì cửa tiệm nghề mộc này cách cửa thành không tính là xa nên nơi này cũng là những nơi bị đám lính Nhật phá cửa xông vào trước tiên, mà trong một thời gian ngắn sẽ không có người đến điều tra nữa, cô phải tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp, im lặng theo dõi tình hình bên ngoài.
Quân Nhật đã bao vây thành, muốn chạy trốn cũng chỉ có ba cách.
Một là quyết liệt phá vòng vây, như vậy sẽ dẫn đến thương vong thê thảm và trầm trọng.
Hai là ẩn nấp, chờ đợi cơ hội, bởi vì quân Nhật vẫn cần vận hành trong thành nên không có khả năng sẽ giết chết tất cả mọi người, đợi đến khi huyện thành đã khôi phục lại trạng thái vận hành bình thường thì sẽ có cơ hội chạy trốn bằng cách ngụy trang hoặc đào đường hầm.
Cách thứ ba thì không cần nghĩ đến nữa, sinh ra là người Cửu Châu, chết cũng không thể đầu hàng kẻ thù làm Hán gian.
Vân Sở Lại dời cái thang bò lên nóc nhà, cô tìm thấy một chỗ khuất giữa hai mái hiên giao nhau thì lập tức nín thở trốn vào đó.
Vị trí trên này khá cao, có thể nhìn thấy rõ vị trí dân chúng bị quân Nhật vây lại.
Tiếng quân Nhật xếp hàng vang lên, dường như bọn họ đang gấp rút lục soát.
Đáy mắt Vân Sở Lại lóe lên, cô bắt đầu cẩn thận xem xét mấy chùm sáng thu được từ trên người bốn tên lính Lv3 vừa rồi.
Bốn tên lính cấp ba nhưng chỉ thu được ba chùm sáng, một thi thể trong số đó không có chùm sáng.
Điều này chứng minh không phải tay lính Nhật nào cũng có thể mang đến thu hoạch cho cô, vật phẩm rơi ra cũng mang tính ngẫu nhiên.
[Lương khô * 10], [Adrenalin * 1], [Thẻ sức mạnh * 1].
Vân Sở Lại mở to mắt, cô lập tức lướt qua đồ vật phía trước và tập trung toàn bộ sự chú ý vào hai loại 'trang bị' mới tinh ở phía sau.
Adrenalin: Thuốc cấp cứu, có thể khiến cơ thể ở trạng thái tỉnh táo, tăng cường tốc độ hô hấp.
Thẻ sức mạnh: Khiến sức lực trong người tăng mạnh gấp năm lần, duy trì trong một giờ.