Vân Sở Lại nhìn thi thể chất đầy trên mặt đất thì sắc mặt vô cùng khó coi, cô phải cố giữ bình tĩnh nói: "Chuyện tối hôm qua chắc chắn đã làm kinh động đến quân Nhật, bọn họ tập hợp quân lính chủ chốt tiến hành càn quét đến huyện An Bình, nhất định cửa thành đã bị vây chặt, chúng ta khó mà chạy thoát."
Lãnh Phong cũng nghĩ đến điều này, anh ta quay đầu nhìn Vân Sở Lại, giọng nói lạnh lùng: "Vậy chúng ta tìm cách giết chết để có đường ra."
Trong mắt Lương Mãn Thương lóe lên vẻ hung tàn: "Vậy chúng ta tập hợp với anh Lôi trước, trên người anh ấy có lựu đạn của quân Nhật."
Mấy người bọn họ chạy đến ngã rẽ, Vân Sở Lại dừng chân nói: "Tôi phải đi tìm mẹ tôi, một lát nữa tập trung ở cửa thành!"
Dứt lời, cô không chờ Lãnh Phong mở miệng đã lập tức hòa vào đám đông, chạy về phía cửa tiệm nghề mộc Vân Vĩnh Ân ở rể.
"Đồng chí Vân!" Lương Mãn Thương sốt ruột gọi một tiếng. Quân Nhật không ngừng tràn vào huyện an Bình, nếu lúc này cô tách khỏi đám người của bọn họ thì không quá an toàn, gương mặt cô lại xinh đẹp như thế, ngộ nhỡ bị quân Nhật bắt được thì tuyệt đối sống không bằng chết.
Sắc mặt Lãnh Phong không tốt nhưng anh ta biết nặng nhẹ, vì vậy anh ta kéo tay Lương Mãn Thương nói: "Đi tìm Lôi Hổ trước!"
Lương Mãn Thương nhìn vào đám đông đã không còn thấy bóng dáng Vân Sở Lại nữa, anh ta cắn răng đi theo Lãnh Phong chạy ra xa.
Một bên khác, Vân Sở Lại hòa vào đám đông mà đi đến cửa tiệm làm mộc, quả nhiên cửa ở đây đã bị mở rộng, chỉ là không biết người bên trong mở cửa ra ngoài hay quân Nhật phá vỡ xông vào.
Vân Sở Lại có cảm giác đau đầu nhưng cô vẫn cẩn thận từng li từng tí cất bước đi vào.
Bên trong cửa tiệm làm mộc rất im ắng, không hề có chút động tĩnh nào.
Vân Sở Lại nhíu mày. Có lẽ Tống Quế Anh đã rời đi theo một nhà của Vân Vĩnh Ân.
Cô không mạo hiểm bước vào sâu hơn nữa mà xoay người ra ngoài, chuẩn bị đến cửa thành xem xét tình hình.
Chỉ là cô vừa ra khỏi cửa lớn thì từ phía đối diện có một đội quân Nhật với vũ trang chỉnh tề, dẫn đầu là một tên xuất hiện chữ Lv9 rất lớn trên đình đầu, Lv9 lại càng sáng rực, sáng đến mức vô cùng chói mắt khi đi cạnh một đám Lv1 và Lv2, trông không khác gì kho báu dụ dỗ người ta.
Hô hấp của Vân Sở Lại ngừng lại một chút, cô nghiêng người tránh sau cửa, lẳng lặng nhìn đội quân Nhật đi xa.
Quân Nhật dùng sức mạnh để cưỡng ép, trấn áp dân chúng đang điên cuồng chạy trốn nên lúc này đã không tiếp tục bắn phá lung tung nữa mà trái lại, bọn họ dồn dân chúng đến một khu, vây lại, vì vậy có nhiều lính Nhật đang đến từng nhà kiểm tra.
Vân Sở Lại nhíu mày. Hành động này của quân Nhật càng chứng minh suy đoán của cô, lý do quân Nhật đến đây chính là cản đường của tiểu đội Phong Hỏa.
Hoắc Gia Quân đã rời đi từ sớm, cũng không phải người cùng đường với bọn họ, chắc chắn quân Nhật đã bắt được những người chưa kịp rời khỏi thôn Vân Gia và moi được tin tức về tiểu đội quân Nhật bị tiêu diệt vào tối qua, sau đó mới lập tức đến huyện An Bình.
Quân Nhật đâu phải kẻ ngốc, bọn họ biết phải đến huyện An Bình chặn đường.
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt của Vân Sở Lại lướt qua đám quân Nhật một lần nữa, ánh mắt cô dán chặt lên chữ Lv9 trên đầu tên lính dẫn đầu.
Thấp nhất thì tên này của là thiếu úy, chắc chắn có giá trị hơn tên đội trưởng dẫn đội đến thôn Vân Gia tối hôm qua.
Chỉ là với chút bản lĩnh này của cô lại muốn giết người giữa đội của bọn họ thì khó hơn cả lên trời.