Bốn tên lính Nhật nhìn thấy Vân Sở Lại nhảy xuống từ đầu tường, đáy mắt bọn họ lóe lên vẻ bất ngờ, ngay sau đó là cái cười dâm dục: "Người Đông Doanh? Sao lại ở Cửu Châu? Hai tên kia là ai?"
Vân Sở Lại phủi bụi trên đùi mình, ngước mắt nhìn về phía bốn tên lính Nhật, đường nét trên gương mặt cô xinh đẹp, yêu kiều, nụ cười hơi ngả ngớn, ánh mắt lạnh lẽo, cô chậm rãi bước lên, đến cạnh một tên nói: "Bọn họ thuộc Liên đảng."
Dứt lời, Vân Sở Lại vừa đưa tay ra sau lưng tên lính, nhẹ nhàng chuyển động, con dao quân dụng đã dễ dàng xuyên thấu lồng ngực của tên lính này.
Tên lính bị giết trợn trừng hai mắt, căn bản không có cơ hội cảnh báo với đồng đội, một giây sau, cô nhảy ra, tay phải quét ngang, dao quân dụng trong tay chuyển đến tên lính Nhật bên cạnh. Vân Sở Lại ra tay vừa dứt khoát vừa độc, lưỡi dao lạnh lẽo, vù vù rung động.
Lãnh Phong chấn động nhìn Vân Sở Lại lưu loát ra tay giữa mấy tên lính Nhật, cô thật sự là đại tiểu thư trong miệng Vân Tú Hòa nói sao?
Cơ thể Vân Sở Lại nhẹ nhàng, thanh thoát, vừa xoay người thì dao quân dụng trong tay đã lấy được một mạng người.
Lưỡi dao của cô rất chính xác, mỗi lần vung lên đều lập tức lấy một mạng người nhưng bởi vì sức yếu nên sau khi giết được ba tên, tên lính Nhật cuối cùng bỗng phát hiện, miệng hắn hùng hổ, nâng súng lên muốn bắn Vân Sở Lại.
Lãnh Phong nhắm ngay lúc này, giơ súng lên bắn, viên đạn ghim vào vị trí hiểm yếu của hắn.
Mặc dù như vậy, Vân Sở Lại vẫn cố gắng chống đỡ, cho tên lính cuối cùng này một nhát dao chí mạng sau cùng trước khi hắn kịp tắt thở.
Bởi vì có câu 'một lần thì lạ, hai lần thì quen', cũng không biết có phải do [tinh thông lưỡi lê] đã khiến lòng trắc ẩn và sự tôn trọng sinh mạng của cô bị phá vỡ hay không, giết tổng cộng sáu người, ngoại trừ cảm giác mệt ra thì cô đã bắt đầu quen thuộc với nó.
Mặc dù Lãnh Phong không hiểu hành động của cô nhưng anh ta vẫn vội lên tiếng: "Tiếng súng sẽ thu hút nhiều lính Nhật đến đây hơn, đi thôi!"
Lương Mãn Thương nhìn bốn thi thể trên mặt đất thì hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Vân Sở Lại đầy trông chờ và ngưỡng mộ, anh ta vừa nghe Lãnh Phong nói thì vội lên tiếng: "Mau lên! Đồng chí Vân, chúng ta phải đi thôi, nếu nhiều lính Nhật đến hơn nữa thì chỉ sợ không dễ lừa!"
Vân Sở Lại vung tay lên, thu hồi chùm sáng xuất hiện trên thi thể của bốn tên lính Nhật.
Giống như cô dự đoán, chỉ cần cô là người lấy đi hơi thở cuối cùng của lính nhật thì sẽ rơi ra trang bị.
Cô lại giẫm lên vai Lương Mãn Thương, phóng qua đầu tường, mà Lương Mãn Thương cũng không dám chậm chạp nữa, bởi vì tiếng súng sẽ thu hút càng nhiều lính Nhật đến đây hơn, anh ta lấy hết sức để nhảy vọt lên, trước khi đội quân Nhật kéo đến thì ba người bọn họ đã rời khỏi cửa tiệm lương thực rồi.
Lãnh Phong chạy hết tốc độ về một hướng nhưng vẫn dành thời gian nói: "Tập hợp với Lôi Hổ cùng chạy ra khỏi huyện An Bình!"
Lương Mãn Thương cõng túi lương thực trên lưng, gật đầu. Lần này người của tiểu đội Phong Hỏa vào thành không nhiều, căn bản không có khả năng đánh lùi một đội quân Nhật đã chiếm được huyện An Bình, điều duy nhất bọn họ có thể làm lúc này là thừa dịp hỗn loạn, tìm cơ hội thoát khỏi thành.
Huyện An Bình vốn đang yên tĩnh thì bị đánh phá, người dân chạy tán loạn, quân Nhật hung ác, ngang tàn, hễ là người chạy trốn bị bọn họ bắt được, cho dù là phụ nữ hay trẻ nhỏ đều bị súng nổ súng bắn chết. Vô số thi thể ngã xuống đầy trên mặt đất, máu chảy thành sông.
Lính Nhật đang hô to: "Ngu xuẩn! Lại chạy à? Chết đi! Chết đi!"