Phan Thiên Bảo không dám cử động cổ, chỉ có thể run rẩy dùng dư quang ánh mắt đảo qua Vân Sở Lại, lại thấy cô chậm rãi thu hồi súng lại, cong môi nhìn hắn ta: "Nếu cảnh sát trưởng còn không thành thật, cái tay này của tôi run lên, khó mà đảm bảo là lưỡi đao có xẹt qua yết hầu của anh hay không đâu đấy."
Cô nói xong thì nhìn về phía Triệu Hưng đã chết đi, khẽ cười một tiếng: "Tôi nghe nói, nếu yết hầu bị cắt thì sẽ không lập tức chết gay, mà sẽ không ngừng chảy máu tươi ra, thân thể dần lạnh như băng, chết đi trong khi cơ thể vẫn còn có ý thức, không biết là thật hay gì?"
Vân Sở Lại mở miệng, lời nói ra lại khiến cho người trong phòng phát lạnh.
Nhịp thở của Phan Thiên Bảo hỗn loạn, thân thể bị thuốc ảnh hưởng, bây giờ Triệu Hưng bị một phát súng xử lý mất rồi, thêm bị sự sợ hãi chi phối, chỉ cảm thấy hôm nay cái mạng già của mình tiêu rồi, đang êm đẹp lại muốn trêu chọc vào phụ nữ làm gì?
Hắn ta nghĩ đến chuyện người là do tự bản thân mình mang về, tự xếp vào trong nhà mình, tự đưa mạng nhỏ của mình ra ngoài.
Lúc trước, người cháu Phan Hiển Thạc đã từng cảnh cáo hắn ta, nói hắn ta sớm muộn gì cũng có ngày chết trên bụng của phụ nữ, bây giờ còn hay hơn, không chết trên bụng phụ nữ, không chiếm được tiện nghi của "tiên nữ" mà còn bị kẹp chặt hai bên, mạng nhỏ cũng phải đánh mất.
Phan Thiên Bảo hít sâu một hơi, cẩn thận lùi lại, tránh cổ ra xa lưỡi đao một chút, hắn ta xấu hổ cười ha tiếng, đánh vỡ bầu không khí cứng ngắc này: "Cái này, thế này nhé, cô gái, chúng ta bình tĩnh nói chuyện, cái chìa khóa kia, tôi cho cô chìa khóa, cô muốn cái gì chúng ta đều có thể bàn bạc, cái gì cũng không quan trọng bằng mạng của tôi, chỉ cần cô thả tôi ra là được, có được không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT