Cái cổ béo tròn bị một cảm giác lành lạnh quét qua, Phan Thiên Bảo lập tức tỉnh táo lại, cả người run lên, há mồm muốn gọi Triệu Hưng, lại chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của mỹ nhân trước mắt: "Anh thử xem xem, là đao của tôi sắc hay là đầu lưỡi của anh nhanh."
Tình hình diễn biến ngược này khiến Đàm Tiêu Tiêu ở bên cạnh sửng sốt trong một cái chớp mắt, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, cả người kích động không thôi.
Rốt cuộc Phan Thiên Bảo cũng là người đã trải đời rồi, cổ họng hắn ta trượt mấy cái, biểu cảm đáng khinh cũng bị thu lại, cố giữ vững thân thể không khỏe: "Cô đã sớm biết trong đồ ăn có bỏ thuốc phải không? Nhưng mà rõ ràng tôi đã nhìn thấy cô ăn rồi mà!"
Vân Sở Lại cong môi cười: "Nếu không có chút bản lĩnh thì làm sao hành tẩu giang hồ trừng trị kẻ ác được?"
Đáng thương cho balo caro của cô, đang đựng bảo bối giá trị cao rồi mà vẫn phải đựng thêm cả cơm thừa canh cặn mà "heo" đã từng nếm qua.
Đồng tử Phan Thiên Bảo co rụt lại: "Cô, cô chính là người của đội trừ gian?! Mục đích của cô là muốn cứu..."
Vân Sở Lại ngắt lời hắn ta: "Không nói nhiều lời vô nghĩa, chìa khóa két bảo hiểm của anh để ở đâu?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play