Lúc này, Lương Mãn Thương đã ngồi xổm dưới góc tường hô: "Nhanh lên, bước lên vai tôi!"
Ánh mắt Vân Sở Lại khẽ nhúc nhích, cô cũng biết bây giờ không phải lúc do dự, vì vậy cô đã lưu loát giẫm lên vai Lương Mãn Thương mà bò lên tường, Lãnh Phong còn thuận tay kéo cô một cái, chờ cô đã leo lên rồi thì Lương Mãn Thương mới hít sâu một hơi, nhảy một cái, trèo lên đầu tường.
Chỉ là khi anh ta trèo lên đầu tường thì bốn tên lính Nhật đã cầm súng trường 38 xông vào khu vườn này.
"Ngu xuẩn!" Tiếng Nhật vang vọng kèm theo mùi máu tanh, một tiếng ken két do mở chốt súng vang lên, mắt thấy mấy tên lính Nhật sắp nổ súng, Vân Sở Lại vội đứng lên, cô nhìn trên đầu bốn tên lính Nhật đều có Lv3 thì trong lòng lạnh lẽo.
Cô vội giơ hai tay mình lên nói: "Chờ đã! Đừng nổ súng! Chúng ta đều là người Nhật!"
Sắc mặt Lãnh Phong bỗng tái nhợt, anh ta nhìn Vân Sở Lại, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn.
Mặc dù anh ta không hiểu Vân Sở Lại nói gì nhưng từ việc cô có thể nói tiếng Nhật trôi chảy như vậy khiến anh ta không thể không nghi ngờ.
Việc Vân Sở Lại nói tiếng Nhật lưu loát như vậy khiến tình hình chuyển biến nhanh chóng, quả nhiên mấy tên lính Nhật choáng đầu đã hạ súng xuống, từng bước đến gần.
"Đợi lát nữa tôi sẽ giải quyết một tên, hai người các anh giải quyết ba tên còn lại! Không thành vấn đề chứ?" Nhìn theo bước chân lính Nhật đang đến gần, trên mặt Vân Sở Lại lộ ý cười, môi đỏ hơi cong lên, giọng nói chỉ đủ để Lãnh Phong và Lương Mãn Thương nghe thấy.
Lương Mãn Thương không có năng lực như Lãnh Phong, nhưng có thể làm người luôn đi theo nam chính thì tất nhiên anh ta phải có điểm phù hợp.
Lúc đang nói, cô còn nhìn thoáng qua ba lô tinh thần của mình, hai chùm sáng cô vừa giết hai tên lính Nhật nhảy ra, một cái là [lương khô * 5], một kỹ năng [tinh thông lưỡi lê], cô không hề nháy mắt mà lập tức rút [tinh thông lưỡi lê] ra sử dụng.
Trong thoáng chốc, những điều mơ hồ trong đầu cô đột nhiên rõ ràng hơn.
Lưỡi lê được phát minh vào thế kỷ 17 bởi người Gallia, thế nhưng từ sau khi bắt đầu kháng chiến, quân Nhật Bản cực kỳ tôn trọng việc dùng lưỡi lê chém giết trên chiến trường vì ảnh hưởng của truyền thống võ sĩ đạo Nhật Bản. Quân Nhật cho rằng tập đâm lưỡi lê khi tác chiến thể hiện dũng khí và tính chất anh hùng của bọn họ, rất phù hợp với tinh thần võ sĩ đạo.
Trên chiến trường, khi tay còn chưa kịp nhét viên đạn vào súng thì lưỡi lê thường xuyên xuất hiện trong trận 'giáp lá cà'. Trận 'giáp lá cà' cần có kỹ thuật ám sát thành thạo cao siêu, nếu không phần lớn đều là trận chiến một đối một đẫm máu.
Trong tiểu thuyết viết, quân Nhật đã dùng lưỡi lê giết biết bao nhiêu người Cửu Châu, bây giờ cô sẽ cho chúng nếm mùi gậy ông đập lưng ông.
Với cô mà nói việc này quả thực rất xa lạ nhưng giờ phút này, sau khi hiểu đạo lý của [tinh thông lưỡi lê] cô cảm thấy bản thân mình đã trở thành một sát thủ ưu tú, chỉ cần cho cô một lưỡi lê, cô có thể dùng một nhát dao lấy mạng người.
Trên người cô không có lưỡi lê nhưng cô có một con dao quân dụng, muốn đối phó với mấy tên lính Nhật không đề phòng này cũng không phải vấn đề.
Nghĩ như vậy, Vân Sở Lại lại giẫm lên vai Lương Mãn Thương, nhảy xuống từ trên đầu tường.
Ánh mắt Lãnh Phong phức tạp nhìn cô, tay siết chặt súng lục hơn, anh ta đã chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Lương Mãn Thương cũng sờ đến súng bên hông mình, chờ đợi cơ hội ra tay.