Đàm Tiêu Tiêu chú ý đến ánh mắt buồn nôn của Phan Thiên Bảo thì căm giận nhìn chằm chằm hắn, tức giận đến mức cả người cũng run rẩy.
Ánh mắt Phan Thiên Bảo nhìn thoáng qua Đàm Tiêu Tiêu, nhìn thấy sắc mặt của cô ấy thì ánh mắt lóe lên, hắn cười tươi, lập tức nói: "Cô biết vị tiểu thư kia sao? Cô ấy đến vì cô à?"
Đàm Tiêu Tiêu cắn chặt hàm răng, quay mặt sang hướng khác, không muốn đối thoại với hắn.
Lúc này, Vân Sở Lại cũng đã đi đến cạnh xe hơi, cô không mở miệng nói chuyện mà đưa tay sờ chiếc xe, dáng vẻ 'người phụ nữ hám tiền'. Dù sao thì người có thể lái xe hơi ở thời đại này cũng không phải một người tầm thường.
Phan Thiên Bảo xoa đôi bàn tay mình, cười ha ha nói: "Vị tiểu thư này, cô..."
Đối diện với Vân Sở Lại, Phan Thiên Bảo vẫn phải tận dụng hết số 'phẩm chất' ít ỏi của mình, với mong muốn để lại ấn tượng tốt với người đẹp, mặc dù người đẹp thì rất nhiều nhưng người đẹp ở cấp bậc thế này thì cực kỳ hiếm.
Vân Sở Lại ngước mắt nhìn, lập tức cắt ngang lời Phan Thiên Bảo nói: "Di thái thái thứ hai mươi tám sao? Vậy chẳng phải tôi sắp làm di thái thái thứ hai mươi chín, ba mươi rồi à? Được rồi, đều là chuyện nhỏ cả. Lên xe thôi! Sở cảnh sát Nhuận Hạc sao? Đi thôi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play