Không phải bà ta không để ý đến con dâu nhưng cũng bởi vì Đàm Tiêu Tiêu trêu chọc phải người không nên trêu chọc, dù sao cháu trai cũng đã mất, ngọc gia truyền cũng đã không còn, bây giờ không có Đàm Tiêu Tiêu, chỉ cần bà ta có thể bảo vệ chính mình, còn sống mà đến Lục Thành là được.
Mang theo suy nghĩ như vậy nên Kim Dung tăng tốc bước chân mà không quay đầu lại nữa.
Lúc Đàm Tiêu Tiêu tuyệt vọng quay đầu lại thì nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt cô ấy nở nụ cười thê lương nhưng ánh mắt hoảng hốt. Đây chính dấu hiệu của bệnh cũ tái phát, chỉ lúc gặp khó khăn và nguy hiểm thì cơ thể mới tự động mở ra cơ chế tự vệ.
Ngay khi ý thức của cô ấy sắp bị nuốt chửng thì chợt nhìn thấy có một dáng người cao gầy, mảnh khảnh đi ngược dòng người đến.
Đến lúc Đàm Tiêu Tiêu nhìn rõ mặt của người đó, đột nhiên cô ấy cảm giác cả người mình được ánh nắng chiếu vào trong nháy mắt, dường như cơ thể cũng vừa thoát khỏi gông xiềng.
Môi cô ấy run rẩy, vành mắt đỏ lên, lắc đầu nhìn về phía Vân Sở Lại, nói khẽ: "Đừng đến đây! Đừng đến đây..."
Những người này đều là cảnh vệ của huyện Nhuận Hạc, theo lời của người phụ nữ bị bắt nói thì ngày thường bọn họ bắt nạt, vơ vét mồ hôi, nước mắt của người dân, bọn họ rõ ràng là du côn, ác bá trong lớp vỏ người của nhà nước, không nên trêu chọc vào loại người này!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT