Vân Sở Lại hì hục đi trước, cô sợ đi được nửa đường lại bị người khác kéo trở về nên khoảng cách đã xa hơn một chút thì trong đầu cũng thoải mái hơn nhiều. Đến khi Vân Sở Lại cảm thấy không còn lo lắng nữa, cô quay đầu định nói chuyện với Đàm Tiêu Tiêu thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc thốt lên, khóe miệng Vân Sở Lại lập tức co rút, lông mày cũng run lên theo bản năng. Chắc không phải như cô nghĩ đâu nhỉ?
Cô quay đầu lại nhìn thì thấy đám đông giống như đang tránh né vi rút gây bệnh, những người dân chạy nạn lập tức lùi ra và làm lộ một người.
Đàm Tiêu Tiêu. Người vừa mới thốt lên câu 'đừng' kia chính là cô ấy.
Khi khi Đàm Tiêu Tiêu mở miệng thì Kim Dung đã nhanh như chớp chạy vào đám đông, chỉ sợ bị liên lụy.
Mà Vu Vịnh Mai vốn có ý định tự sát thì khi nghe thấy tiếng gọi này, cô ấy đã lập tức ngừng lại chỉ trong chốc lát, thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt này, người của Phan Thiên Bảo đã khống chế được cô ấy, Phan Thiên Bảo vung tay lên tát cô ấy rất mạnh, gằn giọng nói: "Làm di thái thái cho ông đây đã nể mặt cô lắm rồi. Thế nào? Muốn tự sát hả? Ông đây nói cho cô biết, nếu đã nể mặt mà không biết điều thì tôi cam đoan cô sẽ 'thoải mái' hơn chết!"
Sự uy hiếp trắng trợn này khiến Vu Vịnh Mai như bị sét đánh, nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, đáy mắt đầy căm hận.
Phan Thiên Bảo hừ một cái, cũng không để ý đến Vu Vịnh Mai nữa mà quay đầu nhìn về phía Đàm Tiêu Tiêu bị đám đông cô lập.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play