Còn về mấy vạc lương thực kia, cô cũng nên để lại chút lương thực cho tiểu đội Phong Hỏa, nếu không làm sao có thể cùng nhau chạy nạn chứ?
Lương Mãn Thương nhảy vào miệng hầm ngầm, anh ta nhìn thấy mấy vạc đầy lương thực thì hoảng sợ nói: "Làm sao cô biết hầm ngầm chưởng quầy kia giấu lương thực là ở nơi này? Đồng chí, cô quá tài giỏi! Cô có hứng thú gia nhập tiểu đội Phong Hỏa của chúng tôi không?"
Hai mắt anh ta sáng lên, giọng nói đầy kích động.
Từng biểu hiện của Vân Sở Lại đều vô cùng bình tĩnh, cô sắc bén, có tài hoa, đây đều là phẩm chất của nhân tài mà Liên đảng muốn tiến cử vào.
Vân Sở Lại liếc mắt nhìn anh ta: "Anh là đội trưởng sao? Anh có thể tùy ý mời đội viên à?"
Vân Sở Lại thừa nhận việc gia nhập tiểu đội Phong Hỏa rất có ý nghĩa nhưng vì có chướng ngại vật Vân Tú Hòa ở đó, Lãnh Phong chưa chắc đã đồng ý. Tất nhiên đồng ý hay không đồng ý là hai chuyện nhưng làm một người nhân nhân yêu nước, cô vẫn tận lực hết sức trợ giúp Liên đảng.
Lương Mãn Thương nghe Vân Sở Lại hỏi ngược lại thì ngượng ngùng cười khẽ một tiếng, anh ta bỗng vỗ ngực nói: "Mặc dù tôi không phải là đội trưởng nhưng tôi dám khẳng định, đội trưởng biết được cô có bản lĩnh thế này thì nhất định sẽ đồng ý."
Vân Sở Lại chỉ vào vạc lương thực: "Được rồi, anh nhanh đựng lương thực đi! Có chuyện gì thì đợi thuận lợi rời khỏi huyện an Bình rồi nói."
"À, ừ! Được!" Lương Mãn Thương đắc ý cười, anh ta cảm thấy tám chín phần là chuyện này sẽ thành công.
Nếu tiểu đội Phong Hỏa của bọn họ thu nhận một đội viên ưu tú thế này thì nhất định có thể phát triển lớn mạnh, tạo nên chiến tích huy hoàng, đến lúc đó, nói không chừng tiểu đội Phong Hỏa còn có thể được xưng là 'tiểu đội kháng chiến mạnh nhất' trong tổ chức.
Vân Sở Lại không muốn khiến Lương Mãn Thương nghi ngờ, cô cũng cầm lấy túi đựng lương thực lên, đựng đầy một túi.
Lương Mãn Thương lấy đầy hai túi lương thực, nếu lấy nhiều hơn sẽ khó mà vận chuyển, anh ta lại nhìn đến lương thực còn rất nhiều trong vạc thì khắp gương mặt đều tỏ vẻ không cam lòng: "Còn thừa nhiều thế này, chẳng phải làm lợi cho đám quân Nhật kia sao?"
Vân Sở Lại bĩu môi một cái, thúc giục anh ta: "Chờ anh có thể chuyển được lương thực đi dưới mi mắt của đám quân Nhật thì tiếp tục cân nhắc đến chuyện này! Bằng không lương thực mà anh vất vả đựng vào túi cũng làm lợi cho quân Nhật mà thôi."
Lương Mãn Thương không còn lời nào để phản bác, trên mặt anh ta buồn bực nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí cõng túi lương thực lên lưng, bò ra khỏi hầm ngầm.
Anh ta vừa bò lên khỏi miệng hầm thì cẩn thận quan sát một vòng, sau đó mới nói: "Không có người."
Vân Sở Lại lại nhìn Lương Mãn Thương đã rời khỏi hầm ngầm thì mới thu tất cả vạc lương thực vào ba lô tinh thần của cô mà không để lại cho đám quân Nhật một hạt gạo nào.
Hai người họ lần lượt rời khỏi hầm ngầm, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng gọi của Lãnh Phong từ đầu tường truyền đến: "Mãn Thương!"
"Đội trưởng!" Lương Mãn Thương vui vẻ, vội giơ hai túi lương thực trong tay mình lên: "Nhanh lên! Anh cầm lương thực này, em quay lại hầm ngầm đựng thêm vài túi, dưới hầm này còn rất nhiều, em không cam lòng để lại cho đám quân Nhật kia."
Vừa nghe đến đây, Vân Sở Lại đã nheo mắt, cô muốn lên tiếng thì lập tức nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài cửa tiệm lương thực.
Sắc mặt Lãnh Phong thay đổi, anh ta giơ súng trong tay mình lên: "Quân Nhật đến rồi! Đi mau!"
Vân Sở Lại thuận tay ném lương thực lên đầu tường nhưng nhìn thấy bức tường cao gần ba mét thì đầu đã choáng váng. Cơ thể này của cô thật sự quá tệ! Sức khỏe quá kém, chỉ dựa vào bản thân để bò lên đầu tường là chuyện không thể.