Sau khi Đàm Tiêu Tiêu đã nấu xong, cô ấy nói với Kim Dung: "Mẹ, mẹ đói bụng thì ăn trước đi, con đi đưa cho A Vân một bát canh nóng."
Nghe Đàm Tiêu Tiêu nói, vẻ mặt Kim Dung sa sầm, giọng điệu quái gở: "Suốt ngày cô chỉ biết nịnh nọt A Vân kia thì làm được gì? Dọc đường này cũng không thấy có nguy hiểm gì, đều là do cô lo nghĩ vô cớ. Thế nào? Chẳng phải vô duyên vô cớ lại tổn thất một món tiền sao?"
Tuy chuyện đã qua mấy ngày rồi nhưng Kim Dung vẫn canh cánh trong lòng vì miếng ngọc kia, chỉ cần tìm được cơ hội thì bà ta sẽ nhắc đến.
Đàm Tiêu Tiêu im lặng không nói gì, trong khoảng thời gian vừa qua cô ấy đã nghe quá nhiều rồi, ban đầu cô ấy còn lên tiếng phản bác nhưng dần dần cô ấy nghĩ, cứ để bà ta phát tiết hết những phẫn nộ trong lòng mình rồi thì sẽ không nói nữa nên xem như không nghe thấy gì, chỉ bưng bát canh nóng đứng dậy.
"Đồ phụ nữ phá của! Cũng không chịu nhìn xem người ta có cảm kích ý tốt của mình không?" Ánh mắt Kim Dung cay nghiệt nhìn chằm chằm vào cô ấy, trong lòng căm hận vì sao lúc đó thổ phỉ không giết chết Đàm Tiêu Tiêu đi, sao lại giết chết đứa cháu ngoan của bà ta? Ả đàn bà phá của!
Bà ta vừa dứt lời thì lập tức nghe thấy từng tiếng súng vụn vặt vang lên gần doanh địa.
Mặt mũi bà ta tái nhợt, vội vén màn lên, gọi về phía Đàm Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu! Mẹ đi với con!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT