Chỉ là Vân Sở Lại chưa từng dựng bếp, nấu đồ ăn, mặc dù thời tiết đã ấm hơn nhưng trong không khí vẫn mang tiết lạnh mùa xuân.
Đàm Tiêu Tiêu sợ Vân Sở Lại sinh bệnh nên mỗi ngày đều đưa đến một bát canh nóng, để cô dùng cho ấm người.
Vân Sở Lại biết rõ ở thời đại này, người như Đàm Tiêu Tiêu chính là phiền phức nhưng với tư cách là người được Đàm Tiêu Tiêu đối xử thiện chí, cô không phải người có trái tim sắt đá nên tất nhiên cô cũng sinh lòng thương hại và có hảo cảm với Đàm Tiêu Tiêu.
Tiếng súng đến gần hơn, Vân Sở Lại ngước mắt nhìn một lát, vẻ mặt bình thản, quay người thu dọn đồ đạc.
Nếu là trước kia, vừa nghe thấy tiếng súng thì nhất định cô cũng giống như những người dân chạy nạn thông thường, cô sẽ mau chóng rời khỏi nơi này. Thế nhưng lúc này đã khác rồi, thực lực của cô đã tăng cao hơn mang lại cho cô cảm giác an toàn hơn, dù gặp phải chuyện này, cô cũng không cần thiết phải hoảng hốt mà chạy loạn.
Đồ vật ngoài thân của Vân Sở Lại rất ít, cô thu dọn xong thì Đàm Tiêu Tiêu và Kim Dung cũng đã gom túi lớn túi nhỏ chạy đến.
Đứng trước mặt Vân Sở Lại, Kim Dung vẫn ngậm chặt miệng, đóng vai con rùa đen rụt đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play