Lương Mãn Thương đứng một bên nghe thấy Vân Sở Lại nói tiếng Nhật thì trợn trừng mắt, vẻ mặt ngây ngốc.
Hai tên lính Nhật thu súng lại, vén tay áo lên, chuẩn bị tông vào cửa. Ngay khi bọn họ vừa xông đến, chuẩn bị tông vào cửa thì Vân Sở Lại đã mở then cửa, chỉ một giây sau đó dao quân dũng trong tay cô đã quét ngang, cô không nương tay vào vị trí hiểm yếu của hai tên lính Nhật.
Thậm chí hai tên lính Nhật còn chưa kịp lên tiếng thì từ vị trí hiểm yếu đã tuôn trào máu, bọn họ nhanh chóng bịt cổ mình, ngã xuống đất, rồi bất động.
Ánh mắt Lương Mãn Thương nhìn chằm chằm vào Vân Sở Lại, rất lâu sau đó, anh ta cũng không biết mình nên phản ứng thế nào.
Vân Sở Lại nắm chặt dao quân dụng dính đầy máu của lính Nhật, máu tí tách nhỏ xuống theo mũi dao. Cô nhìn thi thể hai tên lính Nhật Lv2, môi tái nhợt nhưng lại bình tĩnh đến mức dọa người: "Còn nghĩ gì nữa? Đi!"
"A, ừ." Lương Mãn Thương vội vàng lên tiếng, nhảy qua thi thể mà đi ra ngoài.
Vân Sở Lại nhìn thấy thi thể của hai tên lính Nhật phát ra chùm ánh sáng, cô vung tay nhận lấy, cho vào ba lô của mình.
Cô vừa ra khỏi cửa lớn thì thấy Lương Mãn Thương nhặt súng trong tay tay chưởng quầy lên, còn cẩn thận lau bụi và máu dính trên súng, dáng vẻ vô cùng trân trọng, mà trên đường phố lúc này đầy những tiếng la hét của quân Nhật, thỉnh thoảng vẫn còn tiếng súng.
Vân Sở Lại hít một hơi rất sâu, cô không nhìn Lương Mãn Thương nữa mà chạy về phía ánh mắt chưởng quầy trân trối nhìn đến trước khi chết.
Chưởng quầy cửa tiệm lương thực có chấp niệm với lương thực ông ta giấu diếm, chắc chắn trong hầm đó là một số lượng lớn lương thực có thể khiến người ta giật mình. Vả lại mục đích Vân Sở Lại mạo hiểm đến huyện An Bình lần này chính là lương thực, nếu cô không mang đi, vậy chẳng khác nào làm lợi cho bọn quân Nhật.
Nếu để quân Nhật chiếm được lương thực, sau khi bọn họ ăn uống no nê sẽ quay họng súng nhắm vào quân ta, vì vậy tuyệt đối không được để lại lương thực cho bọn họ.
"Này! Này! Cô đi đâu vậy?" Lương Mãn Thương giật mình, lúc anh ta ngẩng đầu lên thì Vân Sở Lại đã chạy xa.
Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua đám quân Nhật trên đường, xem chừng bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra điều lạ thường ở cửa tiệm lương thực này, đến lúc đó anh ta muốn lên trời cũng không có đường, xuống đất lại không có cửa, hoàn toàn không còn cơ hội chạy trốn.
Anh ta cho rằng Vân Sở Lại đã không còn cơ hội may mắn có thể dễ dàng giết được hai tên lính Nhật thế này nữa.
"Sợ cô rồi." Trong mắt Lương Mãn Thương lấp lóe rất lâu, cuối cùng anh ta đành giậm chân một cái, đuổi theo Vân Sơn.
Anh ta thuộc Liên đảng, phải có trách nhiệm với mạng sống của từng người dân, huống hồ vừa rồi Vân Sở Lại đã cứu anh ta, về công hay tư thì anh ta cũng không thể bỏ đi mà không để ý đến cô, cùng lắm thì trốn thôi, đánh lén vài tên lính Nhật cũng không tính là sống uổng phí.
*
Cửa tiệm lương thực này không lớn lắm nhưng bên trong lại chứa bí mật.
Vân Sở Lại chạy một đường từ phía sau cửa tiệm đến khu vườn gần như đã bỏ hoang, bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa, không nhìn ra có điều gì khác thường ở đây.
Chỉ là nếu lương thực đã đặt ở hầm ngầm rồi thì khi cần bán, làm thế nào có thể lấy hàng ra?
Mắt cô đảo qua mặt đất. Quả nhiên cô đã nhìn thấy một chuỗi dấu chân hơi mờ trên nền tuyết.
Theo dấu chân này, Vân Sở Lại nhanh chóng phát hiện miệng hầm cất giấu lương thực trong khu vườn này.
Cô nghe thấy tiếng động truyền đến từ phía sau mình, cô biết Lương Mãn Thương đã đuổi đến nên không trì hoãn nữa mà lập tức mở nắp hầm, nhảy vào trong.
Căn hầm ngầm này không tính là quá lớn, trong này còn có hơi ấm, chưởng quầy muốn cách ẩm nên đã đặt từng dãy kệ đỡ, mà trên từng kệ là các túi lương thực chất chồng lên, mấy vạc lương thực cũng cực kỳ nổi bật.
Vân Sở Lại vung tay lên, chuyển tất cả túi lương thực vào ba lô tinh thần của mình.