Thế lực có thể tiêu diệt được một tiểu đội quân Nhật cũng không phải thế lực tầm thường và sẽ trở thành trở ngại cho bọn họ
Từ đó có thể thấy quân Nhật phái lính trinh sát tiên phong thì phải có hành động lớn.
Ban đầu cô còn chưa thể xác định nhưng quân Nhật có thể nhanh chóng phát hiện tiểu đội được phái đi thăm dò lại bị tiêu diệt toàn bộ và cấp tóc vây huyện thành An Bình, từ đây có thể thấy được quân Nhật cực kỳ chú ý đến việc tiểu đội thăm dò bị diệt sạch vào tối hôm qua.
Lương Mãn Thương đã hiểu ra, cho dù lúc này có quân Nhật ở bên ngoài nhưng trên mặt anh ta vẫn lộ vẻ kính nể: "Quá giỏi! Cô lại có thể hiểu biết nhiều như vậy! Nhưng quân Nhật có thể có hành động lớn gì?"
Vân Sở Lại không nói chuyện, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn qua khe cửa.
Phía sau của của tiệm lương thực này không tính là lớn. Hai tên lính Nhật cầm súng trường 38 chặn chưởng quầy với sắc mặt đã tái xanh vào một nơi hẻo lánh, bọn họ nói một đống tiếng Nhật gì đó, chưởng quầy không hiểu, khóc không ra nước mắt: "A?"
Vân Sở Lại có thể hiểu được tiếng Nhật. Đúng như cô nghĩ, mục đích quân Nhật chiếm cửa tiệm lương thực từ trước là muốn khống chế vật tư, bọn họ đã hỏi chưởng quầy kho lương thực ở chỗ nào để nhanh chóng tìm đúng vị trí.
Mặc dù chưởng quầy không hiểu tiếng Nhật nhưng con người ông ta lanh lợi, ông ta nhanh chóng hiểu được ý của lính Nhật.
Ông ta khó khăn nuốt nước bọt, trên mặt lại lộ vẻ vô hại, nịnh nọt nói: "Lương thực, lương thực đều ở trong hầm, à, hầm ngầm ở đằng kia, bên trong có không ít lương thực, tất cả đều cho các ngài! Cho các ngài tất cả!"
Hai tên lính Nhật liếc nhìn nhau, dùng súng trường 38 chỉ vào chưởng quầy: "Ông, dẫn đường!"
"A, a, vâng, vâng, ngài nói đúng lắm." Chưởng quầy lưu loát bò dậy, thuận tay phủi áo dài vải bông của mình, một giây sau đó trong mắt ông ta lộ vẻ hung ác, tay rút một khẩu súng từ bên hông ra.
Lương Mãn Thương vẫn luôn nhìn qua khe cửa lập tức giật mình thốt lên: "Đó là súng của tôi!"
Chưởng quầy muốn lợi dụng lúc lính Nhật không sẵn sàng mà bắn chết cả hai, rồi mang theo lương thực chạy trốn. Thế nhưng ông ta đã đánh giá bản thân mình quá cao, ngày thường chưa từng chạm đến súng, bây giờ đột nhiên rút ra, chỉ riêng việc nạp đạn cho nó cũng đã tốn nhiều công sức.
"Ngu ngốc! Chết đi! Chết đi!" Tất nhiên lính Nhật đã bị chọc giận, bọn họ còn không nổ súng mà chỉ đâm súng trường 38 về phía trước, lưỡi lê dài lập tức xuyên thấu lồng ngực chưởng quầy, chưởng quầy trợn trừng mắt, trong miệng không ngừng trào ra máu, cả người cứng ngắc ngã xuống mặt đất.
Chẳng qua cho dù đã chết rồi nhưng chưởng quầy vẫn nhìn chằm chằm vào một hướng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Dường như hai tên lính Nhật này còn chưa hả giận, bọn họ rút lưỡi lê ra, lại tạo thêm mấy lỗ máu nữa trên người chưởng quầy, sau đó mới nhếch miệng cười to.
Chưởng quầy chết quá thê thảm, Lương Mãn Thương nhìn thấy cũng không đành lòng mà phải quay đầu ra.
Lúc này, hai tên lính Nhật chuyển ánh mắt lên cánh cửa gỗ bị đóng chặt.
Đáy mắt Vân Sở Lại hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, trái tim như ngừng đập. Mắt thấy lính Nhật sắp bắn súng về phía này thì cô bỗng lớn tiếng nói một câu tiếng Nhật: "Cứu mạng! Tôi bị bắt cóc rồi!"
Hai tên lính Nhật chợt nghe thấy tiếng mẹ đẻ ở nơi đất khách này, mà còn là tiếng nói của một cô gái trẻ thì cảm thấy cực kỳ thân thiết.
Bọn họ liếc nhìn nhau, không dùng súng bắn nát cửa nữa, sợ ngộ thương 'đồng bào'.
Tiếng Nhật tiêu chuẩn như thế, lại mang khẩu âm chính tông thế kia thì chắc chắn không thể nào là dân Cửu Châu đáng giận kia.