Giọng nói của Vân Sở Lại rất nhỏ: "Khoảng cách từ thôn Vân Gia đến huyện An Bình không xa, tối hôm qua đã có một tiểu đội quân Nhật bị tiêu diệt, anh cảm thấy bọn chúng có thể từ bỏ ý đồ của mình sao? Huống hồ quân Nhật đang tiến hành hành động ở Thanh Hương, việc kiểm soát được huyện An Bình chỉ là chuyện sớm muộn."

Cô vừa dứt lời thì có tiếng tiểu nhị vừa chạy tán loạn vừa la ầm ĩ: "Quân Nhật đến rồi! Chạy mau lên..."

Chưởng quầy cũng hoảng loạn, lúc này ông ta không còn lòng dạ đoái hoài đến hai người ở trong phòng tối nữa, lập tức lớn tiếng gọi tiểu nhị: "Quay lại đây! Ngu xuẩn! Chuyển tất cả lương thực trong hầm đi! Trở lại đây!"

Chỉ là trong lúc ông ta nói thì một loạt tiếng súng lại vang lên ngoài phòng.

"Thật sự là quân Nhật rồi! Huyện An Bình thật sự rơi vào tay giặc rồi!" Thanh niên ghé vào khe hở trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy lính Nhật mặc quân phục màu vàng thì cơ bắp trên người anh ta cũng căng cứng. Đây là trạng thái khi gặp phải kẻ thù mới có.

Vẻ mặt Vân Sở Lại hơi thay đổi: "Hôm nay, e rằng gặp phải nguy hiểm rồi."

Mặc dù với cô mà nói, lính Nhật chính là điểm kinh nghiệm nhưng việc này vẫn phải dựa vào khả năng chống trả của cô, nếu không tất cả cũng chỉ là lời nói suông, e rằng chính cô cũng bị tiễn đưa ở tại nơi này.

Cửu Châu bị rơi vào tay giặc xâm lược, không ai hiểu rõ hơn cô về việc dân chúng chịu nhiều bi thảm thế nào.

Đột nhiên hô hấp của Vân Sở Lại như cứng lại. Tống Quế Anh còn ở trong huyện thành!

Thế nhưng vừa nghĩ đến điều này, cô không khỏi cười tự giễu một tiếng. Hiện tại cô còn không thể lo cho mạng của mình, lại nghĩ đến người khác sao?

Vân Sở Lại hít sâu một hơi, cô cố kìm nén gợn sóng trong lòng mình xuống, dồn toàn bộ sức lực và tinh thần vào tình hình hiện tại.

"Làm sao quân Nhật lại chạy thẳng đến đây? Lẽ nào bọn họ biết tôi đang ở đây?" Thanh niên này vừa nhìn thấy lính Nhật thì chấn động, trong giọng nói lộ vẻ nghiêm trọng hơn. Hiện tại trong tay anh ta còn không có một tấc sắt, nếu thật sự muốn chống lại quân Nhật, cho dù là một đấu một cũng khó khăn.

Vân Sở Lại nhíu mày. Cô biết con hàng này là ai rồi. Có lẽ anh ta là Lương Mãn Thương, đội viên mới gia nhập tiểu đội Phong Hỏa chưa được bao lâu.

Trong tiểu thuyết Lương Mãn Thương là một người hài hước, hơi ngốc, thế nhưng người ngốc có phúc của người ngốc, anh ta cũng được xem là người sống đến cuối cùng trong tiểu đội Phong Hỏa, bản lĩnh không lớn nhưng mạng lớn.

Nghĩ thì nghĩ nhưng Vân Sở Lại vẫn thản nhiên giải thích nói: "Quân Nhật quản lý vật tư cực kỳ nghiêm ngặt, thứ quan trọng nhất bên trong những vật liệu quân nhu, ngoại trừ vũ khí thì chính là lương thực. Nơi này là tiệm lương thực nên tất nhiên bọn họ phải đến chiếm giữ trước tiên."

"Nhưng..." Vân Sở Lại nhíu mày nhìn quân Nhật bên ngoài, trong lòng nặng trĩu.

Lương Mãn Thương sốt ruột, anh ta không nhịn được mà nắm tóc mình: "Nhưng? Có lời gì thì cô mau nói đi! Thật sự khiến tôi sốt ruột chết mất!"

"Nhưng quân Nhật nhanh chóng bao vây huyện An Bình như vậy khó đảm bảo không phải do tin tức tiểu đội 'Thanh Hương' đến thôn Vân Gia đêm qua bị tiêu diệt đã truyền ra ngoài, nếu tôi đoán không sai thì tiểu đội kia là tiểu đội dò thám của quân Nhật."

"Quân Nhật có hành động lớn gì đó cũng không đơn giản là vì 'Thanh Hương'."

Ánh mắt Vân Sở Lại lạnh lẽo. Trong tiểu thuyết không viết quá nhiều về tiểu đội tiên phong dò thám này.

Chỉ là nam nữ chính gặp nguy hiểm vào lần đầu tiên được xem là khúc dạo đầu quan trọng của tiểu thuyết, mấy lần họ bị truy sát, vây quét sau đó còn thêm mấy tiểu đội bộ binh được phái đến. Lúc đó cô còn cảm thấy quân Nhật quá tàn ác, ngang ngược nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy, có lẽ quân Nhật muốn quét sạch để đề phòng Tứ Tượng đảng hay quân du kích tiêu diệt tiểu đội quân Nhật đêm qua sẽ làm ảnh hưởng đến diễn biến sau này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play