Mặc dù nói như vậy nhưng trong giọng nói của anh ấy vẫn lộ vẻ phấn chấn, Hoắc Tam khẽ ho một tiếng. Bọn họ không thể xen vào chuyện giữa thiếu soái và thiếu soái phu nhân, cho dù trời có sập thì lúc này bọn họ cũng không thể đến quấy rầy.
*
Trong phòng, Vân Sở Lại mượn cái túi che lấp mà lấy ra một thứ đưa cho Hoắc Trạm.
Hoắc Trạm nhìn thấy thì giật mình, sau khi anh nhận lấy, ánh mắt hơi lóe lên, trong đôi mắt hồ ly hẹp dài che giấu vẻ ngạc nhiên: "Áo chống đạn?"
Phụng Tân cũng kinh doanh súng ống nên tất nhiên anh cũng có hiểu biết về những trang bị chiến tranh, chỉ là sau khi nhìn kỹ thì ánh mắt Hoắc Nhất càng sáng hơn, ánh mắt cũng dần thay đổi, giọng nói hơi căng cứng: "Đây là... Em..."
Anh cũng không biết nên hỏi thế nào nhưng rõ ràng với năng lực của Cửu Châu hiện tại, thậm chí là năng lực của ngoại quốc cũng khó mà nghiên cứu ra loại áo chống đạn tinh xảo thế này, cho dù anh còn chưa thí nghiệm với súng đạn thật nhưng cũng biết áo chống đạn này có giá trị thế nào.
Vân Sở Lại mím môi đỏ, cô vốn dĩ muốn nói một câu 'có qua có lại', thế nhưng lời vừa thốt ra miệng lại là: "Chi phí vui vẻ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT